TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1822:

 

Nghe vậy, Hứa Yến Uyển ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái So với vừa rồi, lúc này trong mắt của Hàn Thanh đã không còn bất kỳ sự cưng chiều nào. Lúc anh ấy nhìn cô ta, ánh mắt rất bình thường, cũng giống như nhìn những người khác.

 

Cô ta không ngờ rằng mình đã quen biết anh ấy nhiều năm như vậy rồi, ngay cả một cái nhìn đặc biệt cũng không có.

 

Có vẻ như anh ấy đã đặt hết mọi sự chú ý đặc biệt của mình vào người phụ nữ đó rồi.Hứa Yến Uyển cười khổ trong lòng, trên mặt lại không biểu lộ ra cái gì, chỉ nhẹ giọng nói: “Em chỉ là muốn đến để cảm ơn anh mà thôi, cũng không có chuyện gì khác. Nếu anh đang bận, vậy emi sẽ đi trước đây.”

 

Nhưng Hàn Thanh lại gọi Hứa Yến Uyển lại, trong giọng nói vẫn không có một chút cảm xúc nào: “Nếu có thời gian, em hãy gọi cả Lâm Hứa Chính đi, mọi người cùng nhau tụ tập đi.”

 

Nghe anh ấy nói muốn ba người cùng nhau tụ tập, Hứa Yến Uyển có chút không biết nên nói gì.

 

Trước mắt cô ta hiện lên hình như hiện lên dáng vẻ lúc trước ba người bọn họ ở bên nhau. Khi còn bé ba người thường xuyên tụ tập cùng một lúc. Hứa Yến Uyển là người nhỏ tuổi nhất, cũng là cô gái duy nhất trong ba người, cho nên luôn được chiều chuộng nhất.

 

Ban đầu cô ta nghĩ rằng kiểu chăm sóc như vậy có thể kéo dài trong một thời gian thật dài, không nghĩ rằng bây giờ mọi chuyện lại trở thành như thế này.

 

Hứa Yến Uyển nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói của cô ta gần như vô cảm.

 

“Em nghĩ không cần phải gặp đầu. Dù sao anh và anh Lâm hẳn là đều rất bận rộn. Mà em cũng phải làm việc, mặc dù anh đã giao cho em một vị trí khá thoải mái. Nhưng em vẫn không thể bỏ bê nhiệm vụ được, dù sao bây giờ em đã không còn là cô chủ nhà họ Hứa nữa rồi, cho nên có rất nhiều chuyện cũng không thể tự do như trước đây.

 

Hàn Thanh nhìn chăm chăm vào cô ta: “Em nênbiết, nếu như em muốn thì có thể “

 

Lời nói của anh ấy còn chưa nói xong. Hứa Yến Uyển đã lui về phía sau một bước lớn, giống như là đang cảnh giác, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Thanh: “Không cần đầu. Anh có thể giúp em chuyển công tác, em cũng đã rất vui rồi. Hơn nữa chỉ có em và anh là có quan hệ tối, chứ nhà họ Hứa với nhà họ Hàn cũng không có quan hệ gì đặc biệt. Cho nên nếu anh giúp em quá nhiều. Với cả bây giờ anh cũng đã có bạn gái rồi, còn em bây giờ vẫn độc thân, không nên nhận quá nhiều sự trợ giúp của anh, nếu không thì.. Nói đến đây, Hứa Yến Uyển nhìn thoáng qua cửa văn phòng phía sau Hàn Thanh, nở mỗi nụ cười trong trẻo: “Đến lúc đó bạn gái của anh sẽ hiểu lầm đấy, em không chịu nổi trách nhiệm đầu đấy.”

 

Hàn Thanh nhíu mày, theo bản năng tiếp lời: “Nhan Nhan sẽ không hiểu lầm tôi.”

 

Hứa Yến Uyển sửng sốt: “Sẽ không hiểu lầm anh sao? Anh có chắc về điều đó không? Anh tin tưởng cô ấy đến vậy sao?”

 

Tất nhiên, trong lòng của Hàn Thanh mà nói, anh ấy rất phụ thuộc và tin tưởng vào cô ấy.

 

Mặc dù Hàn Thanh không trả lời một cách rõ ràng câu hỏi của Hứa Yến Uyển, nhưng biểu hiện của anh ấy đã nói rõ hết thảy. Hứa Yến Uyển cảm thấy mình không cần phải hỏi nữa, hỏi nhiều hơn chỉ là làm cho cô ta cảm thấy khó chịu hơn mà thôi.

 

“Được rồi, chỉ cần không hiểu lầm là tốt rồi. Cô ấy là một người tốt. Trước đây, khi em nhập viện, cô ấy đã từng gửi đồ ăn đến cho em. Vậy cứ coi như là emsợ cô ấy sẽ hiểu lầm đi. Em đi trước đây.”

 

Sau khi Hứa Yến Uyển đi rồi, Hàn Thanh đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của cô ta. Ánh mắt như đang suy nghĩ cái gì đấy. Đột nhiên, phía sau có tiếng cửa mở ra, Hàn Thanh quay đầu liền thấy Tiểu Nhan dụi dụi mắt đứng ở đó: “Anh đã họp xong chưa? Sao mà em cứ có cảm giác như em đã ngủ trong một thời gian rất lâu nhỉ? Anh mới quay lại sao?”

 

Nghe những lời này của cô ấy, Hàn Thanh có thể biết được cô gái nhỏ này không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ. Cô ấy chắc hẳn là tự mình tỉnh lại chứ không phải bị đánh thức, vì thế anh ấy bước lên đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Nhan: “Ừm, vừa mới kết thúc cuộc hội, em ngủ có ngon không?”

 

Bị hỏi như vậy, Tiểu Nhan có chút ngượng ngùng, bởi vì cô ấy cảm thấy mình ngủ thật lâu. Khi nhìn Hàn Thanh trước mặt, Tiểu Nhan suy nghĩ một chút rồi bước lên, mơ mơ màng màng cọ vào lòng anh ấy, ôm lấy eo của anh ấy: “Có phải là em đã ngủ quá lâu rồi không? Bây giờ là mấy giờ rồi?”

 

Qua thực là đã khá lâu rồi, Hàn Thanh nghĩ, sau khi tan sở, anh ấy có thể ngủ lâu như vậy không? Chẳng qua Hàn Thanh cảm thấy vẫn không nên nói cho cô ấy biết, đưa tay xoa xoa gáy cô ấy: “Em có thấy đói không? Anh đưa em đi ăn cơm, được không?”

 

Ăn tối?

 

Tiểu Nhan có chút bối rối, tại sao vừa mới thức dậy đã phải ăn rồi? Cô ấy không phải là một con lợn, cả ngày chỉ có ngủ và ăn. Nhưng mà khi bị Hàn Thanh hỏi như vậy, con sâu trong bụng Tiểu Nhan hình như đã thức tỉnh, thật đúng là có cảm thấy rất đói.

 

Cô chớp chớp mắt, nhìn Hàn Thanh.

 

“Hình như em cũng có chút đói bụng, không biết mấy giờ rồi nhỉ? Để em xem.”

 

Ánh mắt vừa mới tỉnh dậy của cô ấy eờn có chút mơ hồ. Lúc này lại cọ cọ lên ngực Hàn Thanh. Vốn dĩ Hàn Thanh đang không có cảm xúc gì, nhưng hành động vừa rồi, làm cho anh ấy thấy bộ dáng này của cô ấy thật hấp dẫn.

 

Cho nên khi nghe Tiểu Nhan nói muốn nhìn thời gian, ngón tay Hàn Thanh nhẹ nhàng năm lấy cái cằm mềm mại của cô ấy, cúi người hôn lên môi cô ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi