TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1831:

 

Sau khi Tiểu Nhan rời đi, nhân viên lắm miệng lúc nãy lại nhịn không được nói: “Tôi thấy cô ta quá chủ động nên mới bị bạn trai ghét bỏ. Con gái nếu không biết yêu bản thân sẽ cókết quả như vậy. Sau này các cô nói chuyện với bạn trai đừng bao giờ giống như cô ta.”

 

Có một người lớn tuổi liếc cô ta một cái: “Cũng chỉ có mấy người trẻ tuổi các cô mới có suy nghĩ tìm một người đàn ông nâng mình trong lòng bàn tay. Thế nào? Cô nghĩ cô là ông lớn hay tổ tiên nhà người ta? Người ta có thể chiều chuộng cô một lúc sao có thể chiều chuộng cô cả đời ?”

 

“Chị cũng không thể nói như vậy. Lúc chưa kết hôn đã không nâng niu mình, thế kết hôn rồi chẳng phải sẽ thảm hơn nữa sao?”

 

“Dừng, tình cảm là bình đẳng. Bây giờ cô còn chưa gặp được người mình thích, nên mới nói như vậy. Chờ cô gặp được người cô thích rồi xem có còn nói như vậy nữa không Tiểu Nhan không nghe được lời mấy cô gái kia nói mình, mà cũng không muốn nghe các cô ấy nói cái gì. Sau khi rời khỏi nhà hàng, cô bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Hàn Thanh, nhưng mãi vẫn không tìm được anh. Vì thế cô đi ra bãi đậu xe, quả nhiên xe của Hàn Thanh đã rời đi.

 

Tiểu Nhan nóng ruột không chịu được, trực tiếp gọi điện thoại cho Hàn Thanh. Nhưng vô cùng xui xẻo là cô không mang điện thoại theo.

 

Vì chuẩn bị cho sinh nhật của Hàn Thanh, cô bận đến nỗi ngay cả điện thoại di động cũng quên mang theo.

 

Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên lúc này cũng không biết Hàn Thanh rốt cuộc đi đầu.Tiểu Nhan suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là đứng bên đường gọi xe, rồi đến công ty xem trước.

 

Sau khi đến công ty, Tiểu Nhan xuống xe rồi trực tiếp vào thang máy đi lên tầng. Kết quả cũng không thấy bóng dáng Hàn Thanh đầu, ngược lại còn gặp Tô Cửu đang làm thêm giờ.

 

Tô Cửu nhìn thấy cô, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Tiểu Nhan, chẳng phải em cùng Tổng giám đốc Hàn ra ngoài sao? Sao lại quay trở lại?”

 

Chuyện còn chưa rõ ràng, nên Tiểu Nhan cũng không có ý định nói chuyện vừa rồi với Tô Cửu, chỉ có thể nói: “Điện thoại di động của em hết pin, không tìm được anh ấy. Anh ấy có quay lại đây không?”

 

Tuy rằng lời nói của Tiểu Nhan tránh nặng tìm nhẹ, nhưng Tô Cửu là ai? Từ vẻ mặt và cử chỉ của Tiểu Nhan lập tức đoán được chút gì đó, lắc đầu: “Anh ấy chưa về. Hai người có chuyện gì sao?”

 

Tiểu Nhan không nghĩ tới cô ta đoán được nhanh như vậy, thở dài: “Em cũng không rõ lắm. Cho nên bây giờ phải tìm được anh ấy trước, em mới có thể hỏi một chút.

 

“Điện thoại di động của em hết pin sao? Vậy chị gọi hộ em nhé.”

 

A đúng rồi, làm phiền Thư ký Tô. Chị mau giúp em gọi điện thoại hỏi một chút đi.”

 

Vì thế Tô Cửu lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hàn Thanh.

 

Kết quả điện thoại của đối phương vẫn trạng thái bận, làm thế nào cũng không gọi được.Gọi liên tục mấy lần đều như vậy, Tô Cửu đặt di động xuống. Sắc mặt ngưng trọng nhìn Tiểu Nhan.

 

“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao bỗng nhiên anh ấy lại mất tích? Có cần gọi điện báo cảnh sát không?”

 

Báo cảnh sát?

 

Cảm giác báo cảnh sát cũng vô ích, Tiểu Nhan lắc đầu: “Không cần báo cảnh sát đầu, chắc là lỗi của em thôi. Em đoán anh ấy tạm thời không muốn gặp em.

 

Nghe đến đây, Tô Cửu lại càng cảm thấy mờ mịt: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

 

“Không có gì, nếu anh ấy không có ở đây, vậy em đi chỗ khác tìm anh ấy vậy.”

 

Hàn Thanh thường không đi nhiều nơi lắm, những nơi này Tiểu Nhan hầu như đều biết. Cô định đến nhà họ Hàn tìm trước. Nếu không tìm được thì đi đến biệt thự riêng của anh tìm.

 

Cô không muốn nói, Tô Cửu cũng không tiện đuổi theo cô hỏi. Chẳng qua nhìn bóng lưng Tiểu Nhan ôm quà hơi đau lòng.

 

Cặp này vốn không dễ dàng mới ở bên nhau được. Tuy rằng sau khi ở bên nhau rất ngọt ngào, nhưng hiện tại không biết đã xảy ra chuyện gì.

 

Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện cô nên hỏi quá nhiều, cho nên Tô Cửu lại đi làm việc của mình.

 

Tiểu Nhan ở dưới tầng, khuôn mặt nặng nề, trong đầu rối loạn. Lúc định rời đi lại đụng phải Hứa Yến Uyển.

 

Bởi vì hôm nay Tập đoàn nhà họ Hàn tăng ca, nêncô ta về muộn. Nhìn thấy biểu cảm của Tiểu Nhân cô ta có chút kinh ngạc, nghĩ thầm trong lòng. Cô ta biết lúc này mình không nên tiến lên, nhưng vẫn không nhịn được, tiến lên chào hỏi Tiểu Nhan.

 

“Tiểu Nhan, sao cô vẫn còn ở đây?” Nhìn thấy Hứa Yến Uyển, trong lòng Tiểu Nhan có chút xúc động. Bởi vì cô ta là bạn thân từ nhỏ của Hàn Thanh, có lẽ mình hỏi cô ta một chút, có thể cô ta biết chuyện gì đó.

 

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lập tức bước nhanh tới.

 

“Yến Uyển, cô và Hàn Thanh lớn lên cùng nhau đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi