TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHương 1850:

 

Tiểu Nhan nhìn ánh mắt kiên định của Hàn Thanh, cảm thấy anh ta nói được sẽ làm được, thế nhưng… cô vẫn không muốn đứng dậy.

 

Dựa vào cái gì mà anh ta nói cái gì thì chính là cái đó? Anh ta cho rằng mình là ai chứ?

 

Tại sao cô phải nghe lời anh ta? Cô nhất định ngồi một chỗ, không để ý tới anh.

 

Tiểu Nhan giữ chặt thành ghế trước mặt, nhất quyết ngồi ở chỗ đó. Thế nhưng trong lòng cô lại vô ý thức đếm ngược mười giây.

 

Quả nhiên vào thời điểm Tiểu Nhan đếm đến một, cả người bị Hàn Thanh bế lên, toàn bộ quá trình cô không kịp phản ứng lại, cũng không kịp nói gì, đã bị mang đi.

 

“Anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi xuống! Hàn Thanh, anh là tên khốn, tôi không muốn đi theo anh, tại sao anh lại đi theo tôi tới đây? Thả tôi ra, thả tôi ra…”

 

Tiểu Nhan ở trên người anh dùng sức giãy dụa.

 

Hàn Thanh ôm chặt cô: “Nếu như em không muốn bị té thì đừng vùng vẫy, anh đưa em sang toa xe khác.

 

Hàn Thanh đưa cô tới một cái khoang khác.

 

Trên đường cô bị ôm đã thu hút khá nhiều sự chú ý của người khác.

 

Cuối cùng cũng dừng lại, Tiểu Nhan phát hiện Hàn Thanh đang đứng bên một cái giường nằm mềm, và đang trao đổi gì đó với người trên ghế.

 

Hàn Thanh muốn vị trí này, người kia không nguyện ý.

 

Hàn Thanh nói thẳng ra là muốn dùng tiền mua lại, chủ nhân chiếc ghế đáp: “Cậu nói mua thì mua sao? Tôi phải tốn rất nhiều thời gian mới giành được vé này, tôi không bán.”

 

“Ba mươi lăm triệu, bán hay không?” Người kia giật mình, có vẻ như không nghĩ tới Hàn Thanh sẽ ra giá cao như vậy, nhất thời sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng lại.

 

Một người khác đang nằm ở hàng trên nghe được, lúc đầu cậu ta đang chơi điện thoại, nghe xong thì nhanh chóng cất điện thoại, tức thì chạy xuống, hai con ngươi tỏa sáng mà nói: “Ba mươi lăm triệu? Thật sao? Người anh em này, tôi bán, chỗ ngồi của tôi bán cho hai người, chuyển khoản hay là tiên mặt?”

 

Cậu ta gấp gáp hỏi, thậm chí còn lấy điện thoại ra.

 

Mà người ở giường dưới thấy vậy, cũng lập tức đứng lên: “Sao cậu lại đoạt chuyện của người khác chứ? Người anh em, tôi bán, đừng nói ba mươi lăm triệu, mười bảy triệu tôi cũng bán cho câu.”

 

Chỉ là nhường chỗ ngồi cho người khác mà thôi, vậy mà có thể có được mười bảy triệu, chỉ có đồ ngốc thì mới không bán.

 

“Mua của tôi đi, mười bốn triệu là được rồi.”

 

“Này, cậu cậu…”

 

Tiều Nhan bị Hàn Thanh ôm trong ngực: ”…”

 

Có đến mức như vậy không?

 

Hàn Thanh buông Tiểu Nhan ra, một tay ôm eo cô, tay còn lại lấy điện thoại di động ra: “Trên dưới tôi muốn lấy hết, chuyển khoản.”

 

Tiểu Nhan: “…”

 

Hàn Thanh thanh toán tiền xong, Tiểu Nhan không nhịn được mắng một tiếng: “Anh điên rồi sao? Hai cái vé này vốn không đến ngần ấy tiền, vậy mà anh lại bỏ ra bảy mươi triệu để mua nó?”

 

Anh ta là tên đầu heo chắ!

 

c Mặc dù cô biết Hàn Thanh giàu có, sẽ chẳng bao giờ để ý đến con số bảy mươi triệu này, nhưng tiêu xài kiểu ném tiền ra cửa sổ này vẫn khiến cô mắt tròn mắt dẹt.

 

Mà hai người đàn ông kia không ngờ vậy mà lại nhận được tiền, vui mừng nhìn điện thoại di động, sau đó lại nhìn Tiểu Nhan và Hàn Thanh, bắt đầu khen: “Em gái này, bạn trai của em thật hào phóng, em có phúc lắm mới tìm được một người bạn trai thế này đấy, hãy trân trọng cậu ấy nhé.”

 

Tiểu Nhan: “… Liên quan gì đến anh, tôi có nói anh ta là bạn trai của tôi đâu.”

 

Cô muốn vùng vẫy, nhưng Hàn Thanh cứ ôm chặt lấy cô, không có ý định để cô thoát ra dù chỉ một chút.

 

“Chà, xem ra hai người lại xấu hổ rồi. Thảo nào cậu ấy không tiếc tiền để theo đuổi em, cậu ấy rất coi trọng em đấy. Người anh em, cậu khá lắm, chúc hai người hạnh phúc nhé…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi