TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ban đêm không nhiều xe cộ, gió đêm mát lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, Thẩm Cửu ngồi trên đùi Dạ Âu Thần, lúc này còn đang ghé vào trong ngực anh, nhiệt độ trên người cô cuồn cuộn không dứt truyền lên trên người Dạ Âu Thần.

“Vậy anh đồng ý không?” Thẩm Cửu nhỏ giọng hỏi.

Dạ Âu Thần cười xùy một tiếng, môi mỏng dán sát trán cô.

“Cô nói xem?”

Thẩm Cửu chớp chớp mắt, không lên tiếng.

“Tìm khách sạn, hay là về nhà họ Dạ?” Dạ Âu Thần lại hỏi.

Thẩm Cửu sửng sốt, chợt hiểu ra ý trong lời nói của anh.

Cô lắp ba lắp bắp, nói không lên lời.

Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm cô hai giây, dứt khoát quyết định thay cô.

“Đi tìm khách sạn gần nhất”

Lang An lái xe ở phía trước: “..”

Ôi trời! Tình hình có cần xoay chuyển nhanh như vậy không? Anh ta còn chưa kịp phản ứng có được hay không?

Cảm thấy… xấu hổ chết được! Chỉ thoáng chốc đã đến khách sạn, Lang An đã liên hệ đặt phòng với khách sạn từ sớm, vừa xuống xe đã nhanh chóng đẩy Dạ Âu Thần vào thang máy.

Thế là bên trong sảnh lớn của khách sạn, rất nhiều người đang đợi đăng ký hoặc đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.



Lang An đưa hai người vào phòng rồi nhanh chóng lui ra ngoài, bởi vì anh ta biết chuyện sắp xảy ra tiếp theo không liên quan gì đến mình.

Sau khi khóa cửa phòng lại, anh ta xuống dưới tầng trở về trong xe, ngẫm nghĩ một lát rồi quyết

định lái xe đi ăn khuya.



Thế là Thẩm Cửu dựa vào cảm giác mà nâng cơ thể của mình lên, nâng cao eo mình nghênh hợp với đối phương, những động tác này đều dựa theo bản năng, Dạ Âu Thần cũng chú ý thấy, ánh mắt của cô đã rời rạc, trên đường đi có thể nói chuyện với anh đã coi như là có ý chí rất kiên định rồi. Bây giờ… Dạ Âu Thần trầm người xuống, đồng thời giữ chặt cổ tay cô, trước khi cử động, bỗng nhiên trong đầu anh hiện ra dáng vẻ Thẩm Cửu đau khổ khóc với anh, lúc ấy anh muốn cô, nhưng cô không

cho, nói tiếp tục như vậy nữa thì con của cô sẽ không còn. Rõ ràng là một đứa con hoang, rõ ràng anh không nên đau lòng. Cho dù không còn, vậy có liên quan gì đến Dạ Âu Thần anh chứ? Nhưng mà… hết lần này đến lần khác anh cứ để ý đến người phụ nữ trước mặt này.

Mới vừa đi vào, Dạ Âu Thần lại rút ra, sau đó đứng dậy ngồi ở mép giường, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Thẩm Cửu.

Dạ Âu Thần ơi là Dạ Âu Thần, mày trúng ma chướng rồi hả?

Ngay cả phụ nữ như vậy cũng đáng để mày thương tiếc sao? Đứa bé cô đang mang cũng không phải là con của mày!

“Hu..” Lúc đầu Thẩm Cửu cho rằng mình được giải thoát rồi, nào ngờ anh lại lui ra, cảm giác vô cùng trống rỗng đánh úp lại, Thẩm Cửu không nhịn được cuộn đầu ngón chân, giống như một con bạch tuộc quấn vào người Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần sức lực lớn, cũng mặc kệ cô, dứt khoát lấy điện thoại di động ra gọi cho Lang An.

“Mang Tống Thiến đến”



“Hả?” Lang An vừa đến sạp hàng phía trước, mới gọi đồ xong thôi, còn chưa ăn được miếng nào mà Dạ Âu Thần đã gọi anh ta mang bác sĩ qua đó: “Cậu chủ… không phải… không phải cậu muốn cùng mợ hai.. ”

“Nói nhảm cái gì? Trong vòng mười phút tôi muốn gặp người, vượt qua thời gian này, tự cậu xéo đi”

Dứt lời, Dạ Âu Thần cúp điện thoại.

Trước khi cúp điện thoại, Lang An nghe thấy bên kia truyền đến giọng nữ quyến rũ: “Giúp tôi..

Lang An ngơ ngác nghe tiếng máy bận từ trong điện thoại truyền đến, trong lòng như có hàng ngàn con thảo nê mã gào thét chạy qua.

Đã như vậy rồi mà còn có thể nhịn được, cậu Dạ đúng là…

Ngụy quân tử! Rõ ràng đó là vợ của mình!

Lang An buồn bực nhìn tô mì nóng hổi trước mặt, dứt khoát đứng dậy rời đi. Hết cách rồi, mệnh lệnh của ông chủ, không thể không tuân theo.

Mà bên kia, lúc này Dạ Âu Thần đang đứng trong nước sôi lửa bỏng.

Ngoài việc phải kiềm chế ham muốn của mình, anh còn phải mặc quần áo tử tế cho Thẩm Cửu, tránh cho lát nữa Tống Thiến và Lang An đến nhìn thấy dáng vẻ quần áo không chỉnh tề của cô, vì thế anh cởi áo sơ mi trắng của mình ra mặc vào cho Thẩm Cửu.

Nói thì dễ, nhưng Thẩm Cửu cứ như một con bạch tuộc quấn trên người anh, bờ môi hôn loạn khắp nơi, anh vốn không thể nào mặc cho cô được.

Anh vừa kéo một cánh tay của cô xuống, khi chuẩn bị kéo cánh tay khác, cánh tay kia lại quấn

lên.

Khó khăn lắm mới kéo hai cánh tay cô ra được, chân cô lại quấn vào.

Nếu như không phải sợ làm cô bị thương, Dạ Âu Thần đã đánh cô hôn mê, giống như Dạ Y Viễn vậy, nhưng khi tay chạm đến cổ cô, anh lại không nỡ.

Thật sự là vừa yêu vừa hận người phụ nữ trước mắt này, cuối cùng hết cách rồi, Dạ Âu Thần đành phải sử dụng thủ đoạn cưỡng ép, lừa cô nghe lời mặc áo xong thì anh thỏa mãn cô.

Thẩm Cửu như một đứa trẻ muốn ăn kẹo, thế mà lại thật sự ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho Dạ Âu Thần mặc áo sơ mi trắng cho cô, sau khi cài nút xong, cô hưng phấn nhào về phía Dạ Âu Thần.

“Bây giờ có thể rồi sao?” Dạ Âu Thần ép cô xuống giường: “Vẫn chưa được, phải chờ một lát

nưa.

Giọng nói của anh khàn khàn quyến rũ, giống như uống rất nhiều rất nhiều rượu, hơi thở phả ra cũng khiến người ta say mê, Thẩm Cửu mơ màng chớp chớp mắt: “Cảm thấy mệt mỏi quá, chừng nào thì anh giúp tôi…”

“Chỉ cần cô ngoan ngoấn, nhắm mắt không ầm ï, giữ vững ba phút, tôi sẽ giúp cô”

“Thật sao?” Thẩm Cửu cảm thấy dường như anh đang lừa gạt cô, cánh tay không nhịn được lại quấn lên cổ anh, hai chân mảnh khảnh cũng theo đó mà cuốn lấy eo anh.

Động tác này.

Ánh mắt Dạ Âu Thần siết chặt lại, suýt nữa không khống chế được chính mình.

Người phụ nữ trước mắt này luôn luôn lơ đãng trêu chọc anh, hại anh suýt nữa mất khống chế.

Thẩm Cửu lắc đầu: “Không muốn, tôi khó chịu”

Cô cọ xát vào trước ngực anh, tóc đen sượt qua khuôn mặt đẹp trai của anh. Khuôn mặt đẹp trai của Dạ Âu Thần không biểu cảm, sắc mắt bình tĩnh không một gợn sóng, chỉ có gân xanh hẵn trên trán cùng mồ hôi tuôn ra chứng tỏ lúc này anh đang kiềm chế đến nhường nào.

“Đợi thêm… hai phút, nếu như còn chưa đến…”

Anh… không khách khí nữa, bắt đầu ăn thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi