TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC



Đỗ Tiêu Vũ dường như là đã biết trước trong lòng, không có một chút gì là ngạc nhiên cả.

“Mẹ, nếu như mẹ biết thì vì sao lại không giới thiệu đối tượng cho con?”
“Còn không phải bởi vì thằng nhóc kia nhìn không tệ, cho nên mới mong ngóng xem con gái của mẹ có thể từ giả thành thật với thằng nhóc kia không, hai đứa không thành à?”
Giang Tiểu Bạch không nói gì.

“Mẹ đoán, hiện tại hai đứa đang ở chung?”
“Mẹt Làm sao mẹ biết?”
“Con nhóc thúi, đã nói là mẹ sinh ra mày rồi, trong lòng mày có cái ý nghĩ thúi gì chẳng nhẽ mẹ lại không biết?
Nếu như con với thằng nhóc kia mà không thành thì còn lâu con mới thừa nhận là lúc trước cùng thằng nhóc kia giả vờ, hiện tại hai đứa đã thành, cho nên con mới không sợ hãi.



Nghe Đỗ Tiêu Vũ nói xong, Giang Tiểu Bạch chỉ có thể nhếch miệng, quả nhiên là mẹ ruột, rất hiểu cô, đến cả cô suy nghĩ cái gì cũng đoán ra được.

“Trước đó mẹ không định đi tìm con là vì muốn cho con thời gian, bây giờ hai đứa đã thành đôi rồi, có phải nên gọi nó trở về đây cùng nhau ăn một bữa cơm? Cùng với ba con và ba mẹ đối phương”
Nghe thấy Đỗ Tiêu Vũ nhắc đến ba mẹ đối phương, Giang Tiểu Bạch lập tức cảm thấy không thích hợp.

“Con với anh ấy vẫn còn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, còn chưa xác định có kết hôn hay không, bây giờ mà để ba mẹ hai bên gặp mặt có vẻ không ổn lắm”
“Chỉ có mỗi một cái gặp mặt thôi, có gì mà không ổn? Mẹ và ba con chỉ có mỗi một đứa con gái duy nhất là con, dù sao cũng phải biết gia đình đối phương là người như thế nào, ba mẹ đối phương có nhân phẩm gì chứ? Nếu đối phương không được, vậy mẹ sẽ không đồng ý cho hai đứa tiếp tục qua lại nữa, không đợi đến khi con với nó tình thâm cuống cố, hiểu chứ?”
Nói như vậy có vẻ rất có đạo lý, nhưng người nhà nào làm như vậy?
Đều là hai bên nam nữ xác định quan hệ rồi mới đến gặp ba mẹ của hai bên, sau đó mới xác nhận ở bên nhau cả đời.

“Tiểu Bạch à, bây giờ con vẫn là một cô gái nên không hiểu, nhưng nhân phẩm của ba mẹ chồng con rất quan trọng, mẹ và ba con không nỡ để cho con chịu oan ức, con có hiểu nỗi khổ tâm của ba mẹ không?”
Đỗ Tiêu Vũ chân thành nói một tràng dài với Giang Tiểu Bạch, quả thực giống như là đang tẩy não vậy, cuối cùng Giang Tiểu Bạch bị nói đến hơi mệt mỏi, chỉ có thể nói: “Vậy đợi lúc anh ấy tan làm con sẽ hỏi một chút”
Hai người bọn họ mới ở bên nhau bao lâu chứ? Bây giờ mà hẹn gặp mặt ba mẹ hai bên, nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, hơn nữa điều quan trọng nhất là cô vừa mới đề cập đến chuyện chia tay với Tiêu Túc cách đây không lâu.


Cho dù có thực sự gặp mặt thì cũng hẳn là nên dẫn Tiêu Túc đến gặp ba mẹ cô trước, chính thức ăn một bữa cơm làm quen, dù sao thì cô cũng rất quen thuộc với ba mẹ Tiêu Túc rồi.

Sau khi suy nghĩ như vậy xong, Giang Tiểu Bạch đã ổn định lại, chờ lúc Tiêu Túc tan làm đã chủ động kéo tay cậu ta lại.

“Ngày mai anh có rảnh không?”
Ngày mai Tiêu Túc có hai cuộc họp cần đi bàn bạc, sau khi nghe Giang Tiểu Bạch hỏi như vậy xong thì hơi nghi hoặc một chút: “Sao thế?”
“Ừm, chính là mẹ tôi… Muốn mời anh ăn một bữa cơm!”
“Cái đó, hôm nay mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, nói chúng đã quen nhau một khoảng thời gian rồi, cho nên muốn anh đến gặp mặt ba tôi”
Sau khi Giang Tiểu Bạch nói xong, lập tức quan sát vẻ mặt và ánh mắt của Tiêu Túc, thấy cậu ta không trả lời, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại: “Tại sao anh không nói gì, chẳng nhế anh không muốn gặp sao?”
Nghe vậy, Tiêu Túc lấy lại tinh thân, mấp máy môi mỏng.

“Không phải, ngày mai mấy giờ?”
“Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ gọi điện cho mẹ để hỏi”
“Ừm, hỏi xong thì nói cho anh”
Giang Tiểu Bạch không hề rời đi, ngược lại nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta: “Bây giờ mà gặp mặt, anh không cảm thấy hơi gấp gáp chứ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi