TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 2079


“Tiểu Bạch, chỉ là mẹ…”
“Được rồi, mẹ đừng nói nữa” Giang Tiểu Bạch ngắt lời bà ấy, bởi vì vừa rồi cô đang xúc động nên hiện tại vẫn chưa bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu nói: “Vừa rồi là con sai, con nói chuyện hơi to tiếng, nhưng đó là lời thật lòng của con mẹ ạ.

Con không muốn sống cuộc đời do mẹ lên kế hoạch, con muốn tự quyết định cuộc sống của mình.

Dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, con đều có thể tự mình chịu trách nhiệm.

Còn về việc con có kết hôn với Tiêu Túc hay không, con là người có quyền quyết định.

Nếu con không muốn lấy anh ấy thì mẹ có ép con cũng vô dụng, nếu con muốn lấy anh ấy thì thầy bói cũng không lay chuyển được con, cứ thế nhé.”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch trực tiếp cúp điện thoại.

“Alo, Tiểu Bạch, con nghe mẹ nói đã…”
Đỗ Tiêu Vũ muốn nói thêm gì đó, nhưng trong điện thoại đã báo bận, bà ấy nghe thấy âm báo bận thì bắt đầu hoảng sợ.

Con bé này, sao tự nhiên lại trở nên như vậy?
Đỗ Tiêu Vũ tiếp tục gọi điện cho Giang Tiểu Bạch, mà dường như Giang Tiểu Bạch biết trước bà ấy muốn làm gì nên đã tắt máy.

Cho nên lúc này Đỗ Tiêu Vũ hoàn toàn không tìm được Giang Tiểu Bạch.

Sau khi tắt máy, Giang Tiểu Bạch tùy ý ném điện thoại trở lại giường, sau đó tiếp tục nằm trên ban công, lúc trước nhìn ánh mặt trời đẹp như vậy, cô còn cảm thấy tâm trạng không tốt, muốn hẹn Đường Đường đi mua sắm.

Nhưng bây giờ cô không có tí hứng thú nào cả.

Thật sự làm cô tức muốn chết, đã nói là không đi xem tử vi, sao vẫn cứ đi xeml Quan trọng là kết quả đi xem không hợp, lúc này Giang Tiểu Bạch râu muốn chết, ngồi trên ban công một lúc rồi quay vào trong nhà.

Lúc này Tiêu Túc đã đi làm, không biết sau khi anh ấy biết chuyện này có nghĩ như mẹ cô không.

Ngay từ đầu anh ấy đã không thích bản thân mình như vậy.

Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch đột nhiên nghĩ, mẹ cô đi xem cùng mẹ của Tiêu Túc, bây giờ mẹ cô không muốn cô ở bên Tiêu Túc nữa, vậy Lương Nha Hòa mẹ của Tiêu Túc có nghĩ như vậy không?

Suy cho cùng, hầu hết những người lớn tuổi đều mê tín, vả lại họ đều mong tương lai con mình sau này sẽ sống tốt.

Vậy thì, Lương Nha Hòa đã gọi cho Tiêu Túc để nói về chuyện này chưa?
Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch lạnh cả người.

Nếu Lương Nha Hòa thực sự đã gọi điện thoại cho Tiêu Túc để nói cho anh ấy nghe kết quả này, vậy thì Tiêu Túc sẽ nghĩ như thế nào?
Liệu anh ấy có suy nghĩ giống như người lớn, dẫu sao thì đối với anh ấy mà nói thì có thể bản thân cô không quan trọng, nếu như đổi thành Tiểu Nhan thì…
Vừa rồi tâm trạng của Giang Tiểu Bạch không được tốt cho lắm, lúc này lại càng thêm buồn bực.

Cô trực tiếp gọi điện cho Phương Đường Đường, bảo cô ấy ra ngoài uống rượu.

Khi Phương Đường Đường nhận được cuộc gọi của cô, thì người vẫn còn đang say ngủ, ngay lập tức bị cuộc gọi của cô đánh thức, khi nói chuyện giọng nói còn đang mơ hồ chưa tỉnh.

“Ai thế? Mới sáng sớm đã quấy rây giấc mộng của người ta rồi”

“Đường Đường, đi ra ngoài uống rượu”
Phương Đường Đường suy nghĩ một hồi, nhớ tới đó là giọng nói của người chị em tốt của cô ấy Giang Tiểu Bạch, thay đổi thái độ không nói nên lời: “Bây giờ sao? Không lẽ là não của cậu đã bị cửa kẹp rồi à, ban ngày ban mặt, hơn nữa còn là sáng sớm tinh mơ, cậu nói cậu muốn đi ra ngoài uống rượu, xin hỏi có quán bar nào sẽ mở cửa cho cậu không hả?”
Nghe đến đây, Giang Tiểu Bạch trâm mặc một lát, rồi sau đó mới nói: “Vậy thì đừng đến quán bar, đi những quán nhỏ, chắc chắn cũng có rượu để uống”
Phương Đường Đường lật người ngồi dậy, có chút tức giận.

“Cậu phát điên cái gì thế?”
Bên kia không nói gì.

Phương Đường Đường tiếp tục nói: “Lại cãi nhau với vị ở nhà của cậu à?”
“Không có”.

Chương 2080

“Không có thì cậu uống rượu gì chứ? Mới sáng sớm đã chạy đi uống rượu, chị hai à, chúng ta có thể đừng tùy hứng như vậy được không? Là người lớn, phải lý trí một chút, lần trước mình dẫn cậu đi uống rượu để giải tỏa áp lực, chứ không phải là để cho cậu mỗi khi tâm trạng không tốt đều sẽ như thế này đâu?”


Giang Tiểu Bạch nhắm mắt lại: “Vậy thì mình phải làm gì mới tốt đây?”


Giọng nói của cô nghe có vẻ vừa mệt mỏi vừa bất lực, Phương Đường Đường nhận thức ra được có lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi, tuy rằng cô ấy vẫn còn buồn ngủ như một con chó, nhưng bây giờ lại không thể không nói: “Bỏ đi, bỏ đi, thực sự là kiếp trước mình đã nợ cậu mà, bây giờ cậu đang ở đâu?


Mình sẽ đi siêu thị mua một chút đồ ăn uống, rồi sau đó đến tìm cậu nhé, được không?”


Thế là Giang Tiểu Bạch liền nói cho cô ấy biết địa chỉ.


Nửa giờ sau, Phương Đường Đường mang theo bao lớn nhỏ, cuối cùng cũng tìm được nhà của Giang Tiểu Bạch, nói chính xác hơn là nhà của Tiêu Túc.


Khi Giang Tiểu Bạch mở cửa cho cô ấy đi vào, nhìn thấy cô ấy mang theo rất nhiều đồ, định xách giúp cô ấy một chút.


Ai mà ngờ Phương Đường Đường lại trực tiếp nói: “Thôi được rồi, mình tự cầm là được, cậu nhìn xem bộ dạng ỉu xìu này của cậu đi nè, lại sô pha ngồi đi”


Giang Tiểu Bạch mím môi đỏ mọng, rồi thật sự đi tới sô pha ngồi xuống.


Phương Đường Đường tức giận vô cùng: “Cậu thật sự lại đó ngồi à, thật sự là không biết khách sáo mài! Nhỏ bạn tồi này!”


Nhưng cuối cùng cô ấy chỉ nhắc tới một câu, rồi tìm một chỗ để đặt tất cả đồ đạc xuống, sau đó sắp xếp ổn thỏa, vừa sắp xếp vừa nhìn đánh giá cách trang trí trong nhà: “Những thứ này đều là những đồ đạc trong ngôi nhà trước đây của cậu đúng không? Cậu sẽ bỏ trống ngôi nhà trước đây của cậu à?”


“Gần như vậy” Giang Tiểu Bạch uể oải đáp lại một câu.


Phương Đường Đường cũng không trả lời cô, vài phút sau đến ngồi bên cạnh cô, và đưa cho cô một ly sữa và một cái bánh sandwich.


Nhìn thấy vậy, Giang Tiểu Bạch cau mày nói: “Mình không muốn ăn những thứ này đâu.”


“Buổi sáng phải ăn những thứ này, ai lại đi uống rượu vào sáng sớm cơ chứ? Cậu đã ngủ cả đêm mà chưa ăn cái gì, bụng trống không mà uống rượu vào, bộ cậu không cần mạng nữa à?





Cậu không cần mạng nhưng tớ cần đấy, lỡ như cậu uống vào gặp phải nguy hiểm gì, thì vào lúc đó, tất cả các nợ nần đều sẽ đổ lên đầu tớ đấy”


“Đem ra đây! Đưa mình ăn!” Khí thế Phương Đường Đường hung dữ vô cùng nói với Giang Tiểu Bạch.


Giang Tiểu Bạch buồn rầu cực kỳ, rõ ràng là phiên muộn trong lòng nên gọi cô ấy qua, còn tưởng rằng cô ấy sẽ mang rượu đến cho mình, ai mà ngờ lại mang đồ ăn sáng đến, thậm chí còn hung dữ với cô.


Nhưng cuối cùng Giang Tiểu Bạch cũng nhận lấy bánh sandwich và sữa.


Cô cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một miếng, nhạt nhẽo vô vị.


“Nào, mình sẽ nghe cậu bộc lộ hết tâm sự, đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Lúc đầu Giang Tiểu Bạch không trả lời, chỉ lặng lẽ uống sữa, dường như coi nó như là rượu, rồi sau đó lại cắn một miếng bánh sandwich.


Qua một khoảng thời gian mới kể cho cô ta nghe về tình cảnh buồn phiền của mình.


Phương Đường Đường nghe xong liền trừng mắt nhìn: “Không phải chứ?


Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Mẹ cậu tin thì cũng kệ đi, nhưng chẳng lẽ cậu cũng tin hay sao?”


“Tớ không tin”


“Cậu không tin, vậy thì cậu vì cái gì mà lại buồn bực không vui thế?”


Giang Tiểu Bạch không nói chuyện, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu cắn bánh sandwich.


Phương Đường Đường cố gắng hết sức suy nghĩ đến những lời nói và cả những biểu hiện vừa rồi của cô, đột nhiên hỏi: “Cậu buồn bực không vui, chẳng lẽ là bởi vì cậu sợ sau khi Tiêu Túc biết chuyện sẽ nghĩ giống như các người lớn à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi