TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC



Nếu như đã bị anh nhìn thấu mà còn tiếp tục phủ nhận thì cũng không có ý nghĩa gì.

Giang Tiểu Bạch dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy, anh nói đúng, em thực sự không vui cho lắm”
“Sao vậy?”
Giang Tiểu Bạch quan sát nét mặt của anh phát hiện tạm thời anh vẫn chưa biết gì.

“Tiểu Bạch?”
“Cũng không có gì” Giang Tiểu Bạch lắc đầu: “Em nghĩ tới mấy chuyện không mấy vui vẻ nên tạm thời không muốn nói cho anh biết.”
Nửa câu sau làm cho Tiêu Túc im lặng nhưng lại không thể không chiều theo cô, vì vậy anh đưa tay kéo cô về phía mình.


“Có liên quan tới anh sao?”
“Ừ” Giang Tiểu Bạch rất sảng khoái thừa nhận.

“Vậy em càng phải nói cho anh biết, không phải có câu nói cởi chuông phải do người buộc chuông sao?”
Cởi chuông phải do người buộc chuông?
Nghe thấy câu này Giang Tiểu Bạch hoàn toàn im lặng.

Thực ra trước khi Tiêu Túc tan làm Lương Nha Hòa đã gọi điện thoại cho cô, lúc ấy Giang Tiểu Bạch đã biết chuyện hợp bát tự cho nên bà ấy cũng không nói lòng vòng với cô mà vô cùng thẳng thắn nói rõ suy nghĩ của bà ấy.

“Tiểu Bạch, bác đã nghe mẹ con nói về tình hình của con, bác biết bậc cha chú bắt hai đứa gánh chuyện hợp bát tự này ở trên lưng quả thực là không tốt cho lắm, nhưng Tiểu Bạch con phải tin tưởng ngay từ đầu phụ huynh chúng ta đều luôn muốn có tiến triển tốt chứ tuyệt đối không muốn kết quả xấu, kết quả này cũng làm cho chúng ta rất không vui, thậm chí dì và mẹ con cả đêm không chợp mắt.

Vốn dĩ không muốn nói cho hai đứa biết nhưng mà dì nghĩ chuyện này vẫn phải tôn trọng ý nguyện của con và tùy con quyết định”
“Bác gái?”
“Tiêu Túc là đàn ông, bác gái và bác trai con từ nhỏ đã là nuôi thả thằng bé, nhiều năm qua thằng bé vẫn luôn tự mò mẫm ở bên ngoài, trước đó máy bay xảy ra chuyện nên trên mặt của thằng bé có một vết sẹo, mặc dù không dễ nhìn nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ được tính mạng.

Cho nên bây giờ hai vợ chồng bác không có yêu cầu quá lớn với thằng bé, chúng ta chỉ hy vọng thằng bé còn sống rồi kết hôn với người mà mình thích, sống hạnh phúc mỹ mãn đến hết đời.


Tiêu Túc đã lựa chọn con vậy thì người làm ba mẹ như chúng ta cũng sẽ không can thiệp.”
Nghe đến đó Giang Tiểu Bạch gần như có thể hiểu rõ ý của Lương Nha Hòa.

“Bác, chẳng lẽ bác muốn để con đưa ra quyết định sao?”
“Đúng vậy” Lương Nha Hòa thở dài khẽ nói: “Bác thật sự rất thích con, bác trai cũng rất thích con, nếu như con nguyện ý trở thành người một nhà với chúng ta vậy thì bác và bác trai sẽ vô cùng vui, nếu như con không nguyện ý vậy thì sau này bác và bác trai vẫn là người thân của con, con có khó khăn gì đều có thể tìm chúng ta”
Đôi mắt Giang Tiểu Bạch ửng đỏ, cái mũi chua xót đến nỗi không chịu được, không nói nên lời.

“Bác gái..”
“Tiểu Bạch đừng khóc, bác nói với con những lời này không phải là đang ép con phải đưa ra quyết định, chẳng qua bác cảm thấy cuộc đời của một người con gái rất khó khăn chứ không giống như con trai, thanh xuân của con cũng chỉ ngắn ngủi như vậy thôi nên chọn người thì chắc chắn phải chọn cho tốt, nghìn vạn lần không thể chọn sai người.

Bác cũng là phụ nữ cho nên có thể hiểu được nên cũng đừng trách mẹ con.


Sau khi mẹ con đã trải qua suy nghĩ về cuộc chiến giữa trời với người rồi mới lựa chọn nói với con”
Giang Tiểu Bạch không nói nên lời, gắt gao cắn chặt môi dưới của mình.

“Không cần phải trả lời vội, bác có nhiều thời gian nên dì sẽ không nói chuyện này với Tiêu Túc, con hãy tự đưa ra lựa chọn đi, nếu như con cảm thấy không được vậy thì để dì làm kẻ ác không cho Tiêu Túc kết hôn với con.

Nếu như con cảm thấy có thể vậy thì chúng ta sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, cứ sống hòa thuận vui vẻ là được”
Sau khi cúp điện thoại Giang Tiểu Bạch hoàn toàn khóc không thành tiếng, cô khóc rất lâu sau đó mới tự điều chỉnh tâm trạng của bản thân, đi rửa mặt để bình phục tâm trạng của mình, đợi đến khi rốt cục cô cũng tỉnh táo lại thì cũng sắp đến giờ Tiêu Túc †an làm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi