Cho nên chắc là Tiêu Túc cũng có hơi quan tâm mình, vì thế sau khi mình nói câu đó, trong mắt anh mới có vẻ bối rối.
Có lẽ sự cố gắng mấy hôm nay của cô cũng có tác dụng.
Chỉ cần cho cô thời gian, cô có thể khiến cho Tiêu Túc thích, thậm chí yêu mình?
Nghĩ đến đây, đột nhiên Giang Tiểu Bạch dùng sức đụng vào trán anh, sức lực rất lớn.
Tiêu Túc bị đụng đến hơi hoa mắt, còn chưa kịp phản ứng hành động cô có ý nghĩa gì thì đã nghe giọng nữ đáng yêu vang bên tai anh: “Tiêu Túc, chúng ta kết hôn đi!”
Nói cô tùy hứng cũng được, sao cũng được.
Vào thời khắc này, trong khoảnh khắc này, Giang Tiểu Bạch có suy nghĩ muốn kết hôn với Tiêu Túc, sinh con cho anh, cùng anh sống hết đời.
Cô hiếm khi thích ai, cho tới nay cô đều tôn thờ chủ nghĩa độc thân.
Dù sao cô cũng cảm thấy bây giờ phụ nữ vốn không cần dựa vào đàn ông mà sống, chuyện đàn ông làm tốt cô đều có thể làm được.
Cho nên cô vốn không cần tìm một người đàn ông để làm giảm chất lượng cuộc sống của mình.
Nhưng mà người trước mặt này khiến cô có suy nghĩ muốn sống với anh cả đời.
Nhiều năm như thế vậy lại xuất hiện một người như thế, vậy thì cô sẽ không tùy ý bỏ lỡ người đàn ông này.
Mình gặp được một người, mình thích anh ấy, muốn ở cùng với anh ấy, nhưng mình không nhất định phải sinh con với người đó, chỉ muốn cùng người đó sống hết đời.
Người này đều phù hợp với tiêu chí bên trên, đúng lúc nhân phẩm anh ấy cũng tốt, ba mẹ chồng tương lai cũng thích mình, vậy thì còn cân nhắc gì nữa?
Đây là mục đích trong cuộc đời của Giang Tiểu Bạch.
Cho nên cô quyết định rất nhanh.
Mà Tiêu Túc giống như đang nằm mơ, cũng không biết Giang Tiểu Bạch đụng cho mơ màng hay bị một câu chúng ta kết hôn đi làm cho chấn động.
Tóm lại, rất lâu anh còn chưa hồi phục tinh thần.
Đến khi Giang Tiểu Bạch tủi thân nhìn anh chằm chằm: “Này, anh là đàn ông lại chẳng hiểu tình cảm gì cả.
Cô gái ở trước mặt anh nói với anh chúng ta kết hôn đi, anh lại chẳng có chút phản ứng nào.
Dù cho anh không chủ động thì cũng phải có chút phản ứng chứ? Ví dụ nói vui quá, hay là… Ưm”
Cô vẫn chưa nói xong, trước mắt đột nhiên tối đen.
Môi mỏng của Tiêu Túc hôn lên môi cô, chặn hết mọi lời nói của cô.
Giang Tiểu Bạch chưa kịp chuẩn bị đã bị hôn, cô bị hôn đến ngẩn người.
Mi mắt cô khẽ run, ngơ ngác nhìn Tiêu Túc ở trước mặt đã nhắm mắt lại nghiêm túc hôn cô.
Được, trái lại anh chủ động.
Giang Tiểu Bạch cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn này.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Tiêu Túc cũng rời môi đi, đỡ trán cô, hơi thở hơi nặng nề.
“Quyết định xong rồi?”
Biết anh hỏi điều gì, Giang Tiểu Bạch cũng nghiêm túc: “Ừm”
“Được” Giọng nói của Tiêu Túc hơi khàn khàn, sau đó bế cô lên đi vê phía phòng ngủ.
Giang Tiểu Bạch lúng túng chớp mắt: “Anh muốn làm gì?”
“Thay quần áo.”
Thay quần áo?
Cái gì? Giang Tiểu Bạch nghĩ là anh muốn ngủ với mình, ai ngờ anh lại muốn thay quần áo? Bây giờ thay quần áo làm gì?
Sau khi Giang Tiểu Bạch thay quần áo xong, Tiêu Túc đã dẫn cô ra khỏi cửa.
“Bên ngoài trời lạnh, mặc nhiều một chút”
Nói xong, Tiêu Túc còn lấy khăn quàng cổ trên người quấn lên cổ cô.
Giang Tiểu Bạch đi theo anh vào thang máy, có vẻ khó hiểu hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”.