TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Thẩm Cửu ngây người mặc cho Dạ Âu Thần vùi vào cổ mình, cảm nhận được cằm anh như đang tỳ lên vai cô, ban đầu cô còn tưởng anh sẽ làm gì nhưng anh lại chỉ yên lặng ở đó.

Điều này khiến Thẩm Cửu có chút kỳ lạ, bởi vì hơi thở quanh người Dạ Âu Thần đột nhiên trở nên bi thương, Thẩm Cửu được anh ôm cảm nhận rõ ràng điều này.

Bi thương?

Có một nháy mắt, Thẩm Cửu còn tưởng mình nảy sinh ảo giác.

Sao Dạ Âu Thần lại có cảm xúc bi thương này?

“Anh sao thế?” Thẩm Cửu nghi hoặc hỏi, lẽ nào chuyện của cô khiến anh nhớ lại điều gì sao?

Nhưng Dạ Âu Thần không đáp, cũng không nhúc nhích, vẫn yên lặng giữ nguyên tư thế đó, Thẩm Cửu cử động một chút lại bị anh cầm lấy cổ tay, anh khàn giọng nói: “Đừng cử động, để tôi ôm một lát.”

Giọng nói trầm khàn mang theo nỗi buồn sâu lắng.

Thẩm Cửu giật mình, cảm thấy lòng run lên, giọng điệu này… cho nên sự bi thương mà cô cảm nhận được từ anh không phải ảo giác?

Sau đó Thẩm Cửu không cử động nữa, để anh yên lặng dựa vào, thậm chí… cô còn hơi đau lòng giơ tay, chậm rãi đặt lên lưng Dạ Âu Thần.

Khi tay cô vừa hạ xuống thì cảm nhận được người Dạ Âu Thần hơi run lên, sau đó không có động tĩnh gì.

Hai người cứ lặng lẽ ngồi như thế, Dạ Âu Thần cứ dựa vào vai cô, một lúc sau hơi thở anh trở nên đều đều.

Thẩm Cửu: “???”

Anh ngủ rồi sao? Thẩm Cửu lén cúi đầu nhìn anh, phát hiện dưới mắt anh có quầng thâm xanh, xem ra thời gian này anh ngủ không được ngon.

Vì vậy Thẩm Cửu mềm lòng, để cho anh dựa vào nghỉ ngơi, không dám nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu, có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Lang An và Dạ Y Viễn bước vào, khi nhìn thấy cảnh tượng này, lời nói đã đến môi của hai người đều dừng lại. Lang An không thể tin nổi tròn xoe mắt nhìn, chỉ tay vào cô.

“Mợ hai, cô và cậu hai…”

“Suỵt.” Thẩm Cửu đưa tay lên môi theo phản xạ có điều kiện, ra hiệu cho Lang An im lặng.

Lang An đành phải im miệng, lúc này Thẩm Cửu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhận thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, cô nhìn theo ánh mắt thì phát hiện không chỉ có Lang An vào mà còn có cả Dạ Y Viễn.

Anh ta nhìn hai người, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Cửu, khuôn mặt vốn đang ôn hoà sau khi nhìn thấy cảnh này lại lộ vẻ hơi tức giận, anh ta cau chặt lông mày.

Lang An ho nhẹ một tiếng: “Nếu cậu Dạ và mợ hai đang bận thì chúng tôi ra ngoài trước.”

Dạ Y Viễn đứng yên không nhúc nhích, giọng nói hơi lạnh: “Tôi có chuyện rất quan trọng cần bàn với Âu Thần.”

Lang An: “… Phó tổng Dạ, nhưng…”

“Đang trong giờ làm việc mà cậu ấy đang làm gì vậy?” Dạ Y Viễn không vui nhắc nhở, giọng anh ta không quá lớn nhưng lại phảng phất vang vọng mọi ngóc ngách trong văn phòng.

Lang An: “Phó tổng Dạ, đây là phòng làm việc của Cậu Dạ, anh ấy có thể làm bất cứ điều gì anh ấy muốn.”

“Nhưng đừng quên, mặc dù đây là phòng của cậu ấy nhưng cũng là công ty của nhà họ Dạ!”

Lửa giận bất chợt khiến phòng làm việc nóng lên, ngay cả Thẩm Cửu cũng giật mình, ngơ ngác nhìn Dạ Y Viễn đang nổi giận, người bình thường luôn ôn hoà sao đột nhiên lại cáu kỉnh như vậy?

Cô vô thức nuốt nước bọt, cô còn chưa kịp phản ứng thì Dạ Âu Thần đã cử động, giọng nói vang lên từ vai cô.

“Phó tổng Dạ mới sáng sớm đã chạy tới phòng làm việc của tôi nổi trận lôi đình là do bị kích thích à?”

Có lẽ Dạ Âu Thần vừa mới tỉnh, trong giọng nói trầm thấp của anh mang theo chút quyến rũ khiến lòng Thẩm Cửu ngứa ngáy.

Cuối cùng cơ thể cao lớn cũng cử động, Dạ Âu Thần chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực lạnh lùng nhìn Dạ Y Viễn.

Dạ Y Viễn bắt gặp ánh mắt của anh cũng không chút sợ hãi, hai đôi mắt lạnh lùng như nhau.

“Ông nội giao Dạ thị cho cậu nhưng không bảo cậu làm càn đúng không?” Dạ Y Viễn đi tới trước bàn trong phòng làm việc ngồi xuống, giọng nói không mặn không nhạt.

Môi Dạ Âu Thần khẽ nhếch lên: “Cái gì gọi là làm càn? Mỗi quyết định của Dạ Âu Thần tôi đều là vì Dạ thị, đã bao giờ làm càn?”

“Đang trong giờ làm việc mà cậu làm gì?”

Dạ Âu Thần nhướn mày: “Không phải anh đã thấy rồi đấy à?”

Lời vừa dứt, anh vòng tay qua eo Thẩm Cửu siết mạnh khiến cô bị bất ngờ, ngạc nhiên kêu lên.

Dạ Y Viễn thấy thế càng siết chặt tay hơn.

“Cậu…”

“Anh cả đang bực điều gì vậy? Dạ Âu Thần tôi ôm vợ mình, làm việc mệt mỏi dựa vào cô ấy ngủ một lúc thì làm sao?”

Dạ Y Viễn mím môi, kìm nén cơn tức giận nói: “Hoang đường! Nếu bị người khác nhìn thấy…”

“Thế này đã là hoang đường rồi? Tôi chỉ ôm cô ấy ngủ mà thôi, nếu tôi làm chuyện gì… thân mật hơn với cô ấy thì anh cả sẽ nghĩ thế nào?” Khi nói câu này, Dạ Âu Thần cố ý lại gần Thẩm Cửu, đôi môi mỏng quyến luyến lướt qua khuôn mặt trắng ngần của cô.

Cảnh này khiến Dạ Y Viễn bị kích thích thị giác hơn, anh ta nhìn Thẩm Cửu, vốn dĩ anh ta cho rằng sẽ thấy sự nhục nhã trên mặt cô nhưng ai ngờ vẻ mặt cô bình thản, không có biểu cảm gì dư thừa.

“Tài liệu này cậu tự xem đi.”

Anh ta bỏ lại câu này rồi xoay người bỏ đi.

Sau khi Dạ Y Viễn đi, Lang An cũng mau chóng ra khỏi phòng làm việc. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Thẩm Cửu không có phản ứng gì dư thừa nhưng chỉ cô mới biết sự thăng trầm trong lòng.

Dạ Âu Thần cố ý đối xử với cô như vậy trước mặt Dạ Y Viễn là để diễn kịch cho anh ấy xem, cố ý chọc giận anh ấy mà thôi.

Sau khi mọi người rời đi, Dạ Âu Thần cũng đã khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu cũng không nói gì, yên lặng chờ đợi.

Ai biết Dạ Âu Thần lại đỡ cô đứng dậy: “Đi làm việc đi, tan làm đợi tôi, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Thẩm Cửu sững sờ một lát rồi mới chậm rãi gật đầu: “Được.”

Sau đó cô chết lặng đứng dậy bước ra ngoài, trở về vị trí làm việc của mình rồi ngồi xuống, đột nhiên một bóng người xuất hiện, nắm lấy cánh tay cô kéo ra ngoài.

Thẩm Cửu chợt hoàn hồn, thấy người kéo mình không phải ai khác mà là Dạ Y Viễn thì sắc mặt thay đổi: “Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!”

Dạ Y Viễn không nói lời nào kéo cô vào thang máy sau đó ấn xuống tầng mình, Thẩm Cửu thấy vậy thì bình tĩnh lại: “Anh cả, anh có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Dạ Y Viễn không vui: “Tôi muốn giúp em chuyển công tác, em không đồng ý cũng không sao, vì sao lại ở lại bên cậu ấy? Lẽ nào em không cảm thấy nhục nhã chút nào sao?”

“Nhục nhã?”

“Rõ ràng cậu ấy đang cố ý lợi dụng em để diễn trò cho tôi xem. Cửu, như vậy mà em cũng thấy không sao ư? Nếu một người đàn ông không biết cách trân trọng phụ nữ thì em ở bên cậu ấy cả đời cũng không thể hạnh phúc!”

Thẩm Cửu giật mình, sau đó bình tĩnh rút tay về

“Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi