TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Tất cả những cái này, Thẩm Cửu đều không ngờ đến.

“Buông tay ra.” Thanh âm của Thẩm Cửu rất băng lãnh, ngữ khí trở nên quyết tuyệt.

Hàn Mai Linh lắc đầu, ôm chặt lấy đôi chân của cô: “Cửu Cửu, coi như thương cho tớ một chút được không? Tớ thật sự sẽ chết đó, thật sự sẽ chết đó!”

Thẩm Cửu cắn môi dưới của mình, nước mắt từ đầu đến cuối đều không kìm chế được, giống như chuỗi hạt rơi lã tã khi bị đứt dây vậy.

“Mạng là của cậu, bản thân của cậu không xem trọng thì dựa vào đâu cầu xin người khác xem trọng?” Thẩm Cửu cắn chặt môi dưới của mình nhẫn nhịn tiếng nấc, đột nhiên quay đầu lại lớn tiếng quát một câu.

“Hàn Mai Linh, cậu nói là dựa vào đâu đây? Mạng vốn dĩ là của bản thân cậu, cậu kêu tớ qua đó nói muốn gặp tớ lần cuối cùng, kết quả tự sát trong bồn tắm, tớ cứu cậu đến bệnh viện, cậu lại quay lại trách tớ cứu mạng của cậu. Bây giờ vậy mà còn lấy cái mạng mà tớ đã nhặt về dùm cậu để uy hiếp tớ, nói cậu không muốn sống nữa, bảo tớ nhường chồng của mình cho cậu! Hàn Mai Linh, nếu như không phải vì quen biết nhiều năm, thì tớ thật sự không dám tin đây là cậu đó!”

“...”

Hàn Mai Linh cũng sững sờ, cô ta ngây ngốc nhìn Thẩm Cửu tràn đầy nước mắt, đôi mắt đỏ bừng kia.

Hai người quen biết nhau nhiều năm, cô ta chưa từng nhìn thấy bộ dạng Thẩm Cửu kích động như vậy, cho dù ban đầu sau khi ly hôn xong gả đến nhà họ Dạ chịu đủ mọi uỷ khuất, cô cũng chưa hề có bộ dạng như vậy qua, nhưng bây giờ…

Hàn Mai Linh cũng có máu có thịt, cô ta ở cùng với Thẩm Cửu nhiều năm như vậy, sao lại có thể không có chút tình cảm nào chứ? Bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Cửu, Hàn Mai Linh thật sự có chút thương cho cô, nhưng…hễ nghĩ đến Dạ Âu Thần, trong lòng cô ta lại nhức nhối.

Cô ta cảm thấy mình muốn ở bên Dạ Âu Thần, thậm chí còn nghĩ, chỉ cần mình ở bên Dạ Âu Thần rồi, vậy cô ta sẽ đối xử với cô tốt gấp đôi, không, gấp 10 lần!

Loading...

“Cửu Cửu, tớ biết bây giờ tớ có nói gì cũng vô dụng, tớ biết tớ có lỗi với cậu. Nhưng mà…” Hàn Mai Linh nói đến đây, dùng sức cắn vào cái răng cấm của mình.

Một là không làm, mà đã làm là không nghỉ, nếu đã làm rồi thì phải làm đến cùng, Hàn Mai Linh…bây giờ mày đã không còn con đường nào để lui nữa rồi.

Nghĩ đến đây, Hàn Mai Linh ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm Cửu, vươn tay ôm lấy bụng nhỏ của mình: “Thực ra tớ muốn ở bên cạnh anh ấy là còn một nguyên nhân khác nữa, Cửu Cửu, tớ cũng mang thai rồi.”



Có một khoảnh khắc nào đó, Thẩm Cửu cảm thấy thính giác của mình đã có vấn đề, nếu không…sao cô lại nghe thấy tin tức khiến người ta chấn kinh đó chứ?

Hàn Mai Linh vậy mà lại nói mình mang thai rồi?

“Đứa bé là của anh ấy, Cửu Cửu, cậu mang thai con của người khác, còn tớ mới là mang huyết mạch của anh ấy. Nếu như cậu theo Dạ Y Viễn rời đi sớm một chút thì có lẽ sau này chuyện sẽ không quá khó coi.”

Sắc mặt Thẩm Cửu dần dần trở nên trắng bệch, ngay cả nước mắt cũng quên mất rơi xuống.

“Cậu nói…đứa bé là của Dạ Âu Thần?” Thanh âm Thẩm Cửu run run mà nói: “Cậu cảm thấy tớ sẽ tin cậu sao? Đây chỉ là thủ đoạn mà cậu muốn lừa gạt tớ mà thôi.”

Hàn Mai Linh cuối cùng không ôm chân cô nữa, mà chống tay đứng dậy, đôi mắt nhìn thẳng vào Thẩm Cửu: “Cửu Cửu, chúng ta quan biết bao nhiêu năm rồi, tớ chưa từng gạt qua cậu. Cậu cũng hiểu tớ là người như thế nào, tớ chưa từng đùa giỡn trên chuyện không có thật.”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Cửu lại trắng bệch đi vài phần, cơ thể gầy gò của cô nặng nề lui về sau một bước lớn giống như bị va chạm mạnh vậy.

“Vốn dĩ tớ không muốn nói chuyện này, nhưng…tớ cũng hết cách rồi, Cửu Cửu, cho dù đến bây giờ rồi, cậu vẫn không chịu nhường anh ấy cho tớ sao?”

Thẩm Cửu không nghe lọt tai nữa, Hàn Mai Linh nói quá thật, cho dù cô không muốn tin đi nữa, nhưng Hàn Mai Linh có thể đùa trên chuyện này sao?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu mím đôi môi mỏng, lạnh lùng nhìn Hàn Mai Linh một cái, sau đó quay người đi ra ngoài.

Hàn Mai Linh ôm lấy bụng của mình, trong lòng có chút đắc ý.

Nhìn bộ dạng của cô, 8,9 phần là tin rồi, bây giờ nhân lúc lửa đang cháy mạnh, cô ta chỉ cần thêm lửa nữa là được rồi.

Nghĩ đến đây, Hàn Mai Linh ôm lấy bụng nói với bóng lưng của cô: “Cửu Cửu, nếu như anh ấy có chút tình ý với cậu thì anh ấy sẽ không có con với tớ, anh ấy là cậu hai nhà họ Dạ, cậu thì sao?”

Nghe vậy, bước chân của Thẩm Cửu chợt khựng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta.

“Ngay cả cậu cũng muốn nói tớ là hàng second hand sao?”

Hàn Mai Linh nghẹn họng: “Tớ không phải có ý đó, tớ chỉ muốn nói với cậu, cậu và…Dạ Âu Thần không phải người cùng một thế giới. Nếu như cậu miễn cưỡng chen vào thế giới của anh ấy, sau này cậu sẽ sống rất đau khổ.”

Nghe đến đây, Thẩm Cửu cuối cùng nhịn không được mà cười ra tiếng, tiếng cười của cô duy trì thời gian rất lâu, cười đến Hàn Mai Linh có chút sợ hãi, cuối cùng nhịn không được mà hỏi cô: “Cậu cười gì chứ?”

“Cho nên, thân là chị em tốt của tôi, cậu cảm thấy sự đau khổ trên người tôi chưa đủ nhiều, cho nên tận tay lửa cháy thêm dầu, thêm sương vào tuyết sao?”

Hàn Mai Linh: “…”

“Lần trước tôi nói tôi sẽ không tha thứ cho cậu, nhưng tôi có thể hiểu tình cảm cậu mà cậu dành cho Dạ Âu Thần, bởi vì thích một người là không thể điều khiển được! Nhưng hôm nay, tôi phải thu hồi câu nói này.” Thẩm Cửu cắn môi dưới của mình, ánh mắt kiên định mà nhìn Hàn Mai Linh, chậm rãi lên tiếng: “Cậu căn bản không xứng có được sự tha thứ, Hàn Mai Linh, chị em nhiều năm hôm nay tôi mới nhìn rõ cậu, từ hôm nay, chị em chúng ta đoạn tình đoạn nghĩa, sau này…không ai liên quan đến ai.”

Hàn Mai Linh cảm thấy trái tim mình như bị hung hăng đâm một cái, đau đến cô ta có chút không thở được, cô ta hoảng loạn mà nhìn Thẩm Cửu: “Cửu Cửu, tớ, tớ không phải cố ý đâu! Những lời mà tớ nói với cậu đều là vì tốt cho cậu thôi.”

Nói xong, cô ta còn tiến lên trước một bước, giống như muốn túm lấy tay của Thẩm Cửu vậy.

Thẩm Cửu lùi về sau vài bước, cách xa cô ta, biểu cảm trên mặt và ánh mắt đều rất lạnh nhạt, đến cực kỳ xa cách.

“Thu lại bộ mặt vờ vĩnh của cậu đi, chỉ dựa vào những lời cậu nói với tôi hôm nay, thì sau này tôi sẽ không tin tưởng cậu nữa rồi.”

Hàn Mai Linh còn muốn tiến lên trước nhưng đột nhiên nghe thấy Thẩm Cửu lớn tiếng nói: “Chu Vân!”

Chu Vân, chú Kim và Tô Cửu luôn đợi ở bên ngoài, sau đó giống như nghe thấy bên trong có động tĩnh, trong lòng cô ta lo lắng, nhưng chú Kim bảo cô ta yên tĩnh ngồi đợi, cho nên chỉ đành bất lực ngồi đợi.

Cuối cùng nghe thấy Thẩm Cửu kêu tên cô ta một tiếng, Chu Vân luôn gióng tai nghe động tĩnh ở bên ngoài lập tức vội vàng đẩy cửa xông vào.

“Mợ chủ!”

Lúc Chu Vân xông vào, biểu cảm trên mặt Hàn Mai Linh kinh ngạc, cô ta trông giống như người làm đi theo Thẩm Cửu vậy, không lẽ đây là do Dạ Âu Thần cho cô sao?

Chu Vân nhanh chóng đi đến bên cạnh Thẩm Cửu, sau khi phát hiện mặt cô toàn là nước mắt, liền sững sờ tại chỗ.

“Mợ chủ, sao mợ…” Nói đến đây, cô ta lại nhanh chóng ngừng lại, móc ra khăn giấy từ trong túi đưa cho Thẩm Cửu.

Đúng lúc Tô Cửu và chú Kim cũng theo Chu Vân đi vào phòng bệnh, Hàn Mai Linh thấy vậy, vội vàng khóc ngất trên mặt đất, Tô Cửu chăm sóc cô ta, chỉ đành đi qua đó dìu cô ta.

Nhân lúc rảnh rỗi này, Thẩm Cửu nhắm mắt nói: “Chúng ta rời khỏi chỗ này đi.”

“Dạ được mợ chủ.”

Khi Chu Vân dìu lấy cơ thể yếu ớt của cô đi ra ngoài, Thẩm Cửu cảm thấy…hôm nay mình bước ra khỏi cánh cửa này, thì sau này sẽ trở thành người xa lạ với Hàn Mai Linh rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi