TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Hai ngày nay Thẩm Cửu cũng chưa nghĩ đến, cô chỉ nghĩ sẽ ở lì ở biệt thự Hải Giang, chờ đợi cho đến khi Dạ Âu Thần bằng lòng gặp mình.

Không ngờ, Tiểu Nhan lại nghĩ ra cách giúp cô, Thẩm Cửu vui vẻ gật đầu: “Được”

Mấy người xung quanh nghe xong liền nhanh chóng nói: “Hôm nay cậu Dạ đúng là đến công ty, vì vậy hai người nên đến công ty tìm anh ấy”

“Cảm ơn”

Trước khi rời đi, Thẩm Cửu cảm ơn bọn họ, sau đó rời đi với Tiểu Nhan.

Nhìn bóng lưng của cô rời đi, bọn họ cùng nhau thì thào.

“Tôi thấy cô chủ quả thật không tệ, ít nhất cô ấy tốt với tất cả chúng ta”

“Đúng vậy, lần đầu cậu Dạ dãnphụ nữ đến đây, tôi còn nghĩ…”

“Suyt, không nói chuyện nữa. Chỉ có bọn họ mới biết rõ mọi chuyện. Chúng ta chỉ cần làm việc của mình thôi”

Khi Thẩm Cửu và Tiểu Nhan đến công ty nhà họ Dạ, quả nhiên Dạ Âu Thần không ra lệnh cấm cô vào công ty, vì vậy Thẩm Cửu và Tiểu Nhan cùng nhau vào công ty, sau đó lên thang máy, tim Thẩm Cửu vẫn không ngừng đập thình thịch.

“Tớ còn nghĩ… anh ấy thậm chí sẽ không cho tớ vào công ty” Thẩm Cửu ôm ngực, nói với biểu cảm vừa sống sót qua tai nạn.

Tiểu Nhan nghe câu này, cười khoái trá: “Chỉ cần may mắn là có thể vào được, tớ sẽ cùng cậu lên trên đó tìm cậu Dạ, cậu cứ nói cho rõ, không cần nhường nhịn”

“Ừm” Thẩm Cửu hít một hơi thật sâu để lấy thêm dũng khí cho bản thân: “Tớ sẽ tận dụng cơ hội này”.

Loading...

“Cố lên!”

Thang máy đi lên từng tầng, Thẩm Cửu cuối cùng cũng tích lũy được rất nhiều dũng khí với sự động viên của Tiểu Nhan. Khi lên đến tầng cao nhất, cô hít một hơi thật sâu, bước ra ngoài. Tiểu Nhan suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: “Tớ đi xuống phòng tài vụ dưới tầng, chờ cậu nói hết sự tình với anh ấy rồi xuống cùng tớ nhé.”

Thẩm Cửu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi, cậu xuống phòng tài vụ trước đi, lát nữa tớ tìm cậu sau”

Sau khi cô tạm biệt Tiểu Nhan, cửa thang máy lại đóng lại, Thẩm Cửu hít một hơi thật sâu, rồi đi thẳng về phía văn phòng.

Đây là nơi cô làm việc trước đây nên rất quen thuộc, vừa đến cửa, cô đã thấy Dạ Âu Thần ở bên trong.

Chỉ cần tìm anh, nói chuyện rõ ràng với anh là được.

Thẩm Cửu mỉm cười đi tới văn phòng, sau đó vươn tay gõ cửa.

Bên trong không có tiếng trả lời, Thẩm Cửu do.

dự một lúc rồi lại gõ cửa, bên trong vẫn yên lặng.

Ngay khi Thẩm Cửu cảm thấy kỳ lạ muốn đẩy cửa đi vào, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Tiểu Nhan từ bên trong chạy ra ngoài, thở hổn hển nói: “Vừa rồi khi đi xuống, tớ mới biết cậu Dạ đã đi họp, anh ấy và Lang An đều đang ở phòng họp. “

“Phòng họp?”

“Ừm, cuộc họp diễn ra còn khoảng một giờ, bây giờ không thích hợp để cậu vào…”

“Tớ sẽ đợi anh ấy trong văn phòng”

“Được, cậu đợi ở đây, khi có tin tớ sẽ gửi tin nhắn qua Facebook cho cậu”

Thẩm Cửu biết trong phòng làm việc có phòng chờ, trước tiên cô cứ chờ ở đó, chỉ cần cô ở đó chờ một lúc, cô có thể chờ Dạ Âu Thần về để nói rõ ràng với anh.

Sau khi Tiểu Nhan rời đi, Thẩm Cửu đẩy cửa văn phòng bước vào, sau đó bước thẳng đến phòng chờ.

Phòng chờ rất rộng, đợi cả tiếng đồng hồ cũng thật là tàn nhẫn với cô, Thẩm Cửu nằm xuống ghế sofa.

Cô nghĩ, dù sao thì mình cũng phải đợi một tiếng…

Vậy nên cô có thể lén ngủ một lúc, chờ khi Dạ Âu Thần trở về, cô sẽ dậy.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Cửu chìm vào giấc ngủ Vốn dĩ cô chỉ muốn chợp mắt, không ngờ lại ngủ quên mất. Khi Dạ Âu Thần trở về sau cuộc họp, Lang An đi theo sau anh bước vào, nghe anh chế nhạo: “Hôm nay Dạ Y Viễn vẫn không đến công ty? Chậc, đúng là anh em.”

Lang An hiểu ngay ý của anh sau câu nói đó, trầm mặc một lát mới giải thích: “Cậu Dạ, cô chủ có lế cũng không ở bên cạnh anh ấy, có lẽ … là có chuyện gì đó”

“Khi nào thì cậu mới ngừng nói hộ người khác vậy?” Diệp Mộ hít sâu, không để tâm đến lời nói của Lang An.

Lang An theo sau nói: “Cậu Dạ, không phải Lang An tôi muốn nói hộ ai, mà là cô chủ đêm đó thực sự đã chờ ngoài cửa cả đêm, hơn nữa…”

“Chờ cả đêm?” Dạ Âu Thần chế nhạo: “Tôi bảo cô ấy đợi? Tôi đợi cô ấy cả đêm cậu không nói? Hơn nữa ai nói cô ấy đợi tôi cả đêm? Sáng hôm sau tại sao không thấy bóng dáng đâu?”

Lang An trong lòng khinh khỉnh, không phải tại anh không về, nên người ta mới đi sao?

Lúc Lang An đi ra sau, rõ ràng anh ta nghe bảo vệ nói, anh ta nghĩ cô rời đi cũng đúng, dù sao Dạ Âu Thần vẫn còn tức giận, ai biết sau đó anh lại trở về, cậu Dạ đột nhiên hỏi cô Thẩm Cửu đang ở đâu, Lang An không thể trả lời ngay được.

Dạ Âu Thần im lặng một lúc, mới giễu cợt: “Sau khi nhận được hợp đồng đã đi rồi phải không? Thực ra muốn nhanh chóng ly hôn như vậy sao?”

“Cậu Dạ, mọi chuyện không như anh nghĩ, mợ chủ, cô ấy..”

Nhưng mà, anh ta chưa kịp nói những lời sau đó, lại bị Dạ Âu Thần cắt lời.

“Không phải tôi nói cô ấy không còn là mợ chủ của nhà họ Dạ nữa hay sao? Cậu đang gọi ai vậy?”

Lang An: “Tôi biết rồi, tôi sau này sẽ không gọi như vậy nữa”

Muốn kiêu ngạo thì cứ tiếp tục kiêu ngạo, dù sao anh ta cũng không phải người khổ sở.

Anh ta cũng rất mệt mỏi với vai trò trung gian rồi, anh ta có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể, anh muốn nói thì Dạ Âu Thần không cho anh cơ hội để nói ra.

“Tôi sẽ sắp xếp tài liệu cho cuộc họp hôm nay, tôi sẽ gửi nó sau“Nói xong, Lang An quay người bước ra khỏi văn phòng, anh thở dài bất lực, đóng cửa lại.

Dạ Âu Thần là người duy nhất còn lại trong văn phòng.

Anh mím đôi môi mỏng, sắc mặt lạnh lùng ngồi trước văn phòng, tà trên bàn được sắp xếp ngăn nắp, những thứ này đều do Lang An đã sắp xếp.

Khi Thẩm Cửu vẫn còn là trợ lý của anh, Thẩm Cửu mới là người phụ trách những việc này.

Nhưng bây giờ…

Mắt Dạ Âu Thần tối đi một chút khi nghĩ đến người phụ nữ đó.

Sau một lúc, khóe môi anh lại cong lên đây chế giễu.

Dạ Âu Thần, từ khi nào, anh lại nhớ kỹ khuôn mặt người phụ nữ thất thường đó đến vậy?

Quên cô ấy đi!

Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ liên quan đến anh, dù sao cô vốn gả vào nhà họ Dạ thay em gái, còn ôm trong lòng bóng hình một người khác, không có gì là hiếm thấy.

Anh là Dạ Âu Thần… anh muốn tìm loại phụ nữ nào mà không được? Thế nào lại vấp phải người phụ nữ này.

Nực cười!

Nhưng Dạ Âu Thần càng nghĩ càng thấy phiền phức, bởi vì khi anh muốn làm việc, trong đầu anh lại luôn hiện ra dáng vẻ của người phụ nữ đó, anh càng muốn loại bỏ cô ra khỏi tâm trí của mình, thì bóng dáng người phụ nữ đó càng hiện rõ.

Suy nghĩ của Dạ Âu Thần, mọi thứ anh đều có thê kiểm soát rất tốt, nhưng trước mặt Thẩm Cửu, tất cả những thứ này đều bị đánh bại.

Điều này khiến anh ấy … rất khó chịu.

Chỉ là phụ nữ thôi, anh là Dạ Âu Thần hà cớ gì phải như thế?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi