TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

“Cậu ~” Bé đậu nành hôn cái chóc lên cái má đẹp trai của Hàn Đông.

Nhìn thấy vẻ mặt của thằng bé, Hàn Đông vẫn là sững sờ một chút, tuy rằng đã nhìn quen, nhưng qua khuôn mặt này anh vẫn luôn nhìn ra một người khác.

Trong khi anh bị sốc một lúc, bé đậu nành đã ôm lấy cổ anh.

“Cậu lái xe vất vả rồi, dì Tiểu Nhan đã làm rất nhiều món ngon cho cậu”

“Thật sao?” Hàn Đông hoàn hồn, khế cười.

“Tối nay cậu vẫn đi về sao?”

“Ngày mai mới về, tối nay ngủ với bé đậu nành? Được không?”

“Được ~” Bé đậu nành dùng sức gật đầu: “Con cũng nhớ cậu lắm”

Hàn Minh Thư đứng bên cạnh nhìn, có chút bất lực nghĩ, người mẹ ruột là cô đang ở đây, nhưng con trai cô hôn Tiểu Nhan và cậu, nhưng không hôn người mẹ này.

Nhưng cũng đúng, Tiểu Nhan và Hàn Đông đối xử rất tốt với bé đậu nành, thương yêu như thể con ruột của mình vậy.

Hàn Đông thương yêu cô bao nhiêu, thì anh thương yêu bé đậu nành bấy nhiêu.

Mà Tiểu Nhan, ngày nào cũng ở bên Bé đậu nành, gần như đã trở thành người mẹ thứ hai của thằng bé.

Khoảng mười phút sau, cuối cùng Tiểu Nhan cũng mở cửa phòng bếp đem món ăn ra, Hàn Minh Thư thấy vậy liền đi tới giúp đỡ, Hàn Đông tự nhiên cũng không ngồi yên, mọi người sau khi đặt xong mọi thứ lên bàn liền ngồi xuống.

Sau khi Hàn Minh Thư ngồi xuống ăn một miếng đồ ăn, nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên đứng dậy lấy ra một chai rượu đỏ.

Loading...

Hàn Đông thấy vậy, không khỏi nhíu mày: “Ngày mai em không phải còn đi làm sao? Uống được rượu sao?”

“Không sao, chỉ uống một chút thôi”

Sau đó, Hàn Minh Thư rót vài ly, khi nhận lấy Tiểu Nhan còn nháy nháy mắt, Hàn Minh Thư cười: “Kiên nhân đi, lần sau tớ sẽ cùng cậu ra ngoài uống thứ khác”

Tiểu Nhan lập tức đỏ bừng mặt: “Đừng nói nhảm, tớ thích uống rượu đỏ…”

Khi cả hai ở nước ngoài, thỉnh thoảng họ thường mua bia về nhà, sau đó cả hai cứ thế mà uống, cuối cùng say khướt.

Sau này uống nhiều rồi, sức uống cả hai đều luyện thành rồi.

Hơn nữa sau khi Hàn Minh Thư ra làm việc, thỉnh thoảng xả giao cũng nhiều hơn, tửu lượng của cô lại càng tốt hơn.

Uống một vài ly rượu vang đỏ, đương nhiên chẳng thấm vào đâu.

Nhưng Hàn Đông lại nhíu mày khi nhìn thấy cảnh này, thấy cô còn chưa ăn gì đã uống một ly rượu đỏ, sau đó muốn uống thêm ly thứ hai nên không khỏi đưa tay giữ ly của cô.

“Anh?” Hàn Minh Thư hoàn hồn, kinh ngạc nhìn anh: “Sao vậy?

“Chỉ uống rượu không ăn? Dạ dày em chịu được sao?”

“Không sao, dạ dày của em … chắc không sao đâu”

Mặt Hàn Đông đen lại, không có nói đùa với cô “Không được, ăn trước uống rượu sau”

Khi Hàn Minh Thư còn đang xoắn xuýt, Tiểu Nhan ngồi ở bên cạnh thấp giọng nói: “Đừng để lộ, bằng không lát nữa không có rượu mà uống”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư mới phản ứng lại, hơi nhếch môi: “Em biết rồi, anh, chúng ta ăn trước, uống rượu hay gì đó … tuỳ duyên đi”

Nói như thật vậy, Tiểu Nhan không khỏi trợn tròn mắt.

Cuối cùng Hàn Minh Thư vẫn là không khống chế được tửu lượng của mình, uống thêm hai ly, Hàn Đông cũng không có thuyết phục cô, rượu đỏ nồng nặc khiến hai má cô đỏ bừng sau khi uống xong, nằm ở đó nhìn chằm chằm phía trước.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Đông chỉ cảm thấy đau đầu, vươn tay xoa bé đậu nành bên người.

“Đức An ăn xong chưa?”

Bé đậu nành gật đầu, sau đó ngẩng đầu: “Cậu, đừng lo lắng cho mẹ, trong lòng mẹ tự biết suy tính”

Lời này sao mà nghe quen quá vậy? Hàn Đông liếc mắt một cái: “Lúc trước ở nước ngoài, mẹ con hay như vậy lắm sao?”

Nghe thấy, Bé đậu nành ngay lập tức cảm thấy mình nói hớ rồi, nhanh chóng thay đổi lời nói của mình.

“Không, cậu ơi, hôm nay mẹ về nước gặp được cậu thấy vui nên uống thêm hai ly nữa”

“Vậy sao?” Hàn Đông nhìn Hàn Minh Thư hai má đỏ bừng, Tiếu Nhan đang ngồi ở bên cạnh, cầm ly quàng cổ muốn nâng ly chúc mừng.

Được rồi, nếu vì gặp anh nên thấy vui, vậy thì tha thứ cho cô lần này vậy.

Nghĩ đến đây, Hàn Đông ho nhẹ một tiếng: “Ăn xong, con lên lầu tắm rửa, tắm xong liền đi ngủ trước, hiểu không?”

Bé đậu nành ngoan ngoãn gật đầu: “Cậu đừng lo lắng, con sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu đâu. Nhưng… Dì Tiểu Nhan hình như cũng uống nhiều rồi, cậu không cần con giúp sao?”

“Ừ, không cần đâu”

“Vậy con về phòng trước.”

Bé đậu nành nhảy khỏi ghế, vẫy tay với Hàn Đông rồi bước lên lầu với đôi chân ngắn cũn của trẻ con.

Ánh mắt Hàn Đông nhìn theo thằng bé suốt, đến khi thằng bé rời khỏi, anh thu ánh mắt lại, ánh mắt lại rơi vào hai người phụ nữ đối diện.

Hai người phụ nữ uống đến say khướt.

Có chút đau đầu.

Hàn Đông đứng lên, hai chân thẳng tắp thon dài dưới bàn, ưu nhã xắn ống tay áo, sau đó chậm rãi thu dọn tàn dư trên bàn.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, đang muốn thu dọn chai rượu đỏ, nhưng Tiểu Nhan lại đột nhiên lớn tiếng quở trách: “Cấm nhúc nhích!”

Động tác của Hàn Đông dừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Tiểu Nhan buông bàn tay đang ôm Hàn Minh Thư, loạng choạng đứng dậy, đi về phía anh.

“Anh định làm gì?” Tiểu Nhan đi tới giật lấy bình rượu trong tay anh, say xỉn nói: “Anh không được phép giành uống với chúng tôi, nếu không… Minh Thư … sẽ trách tôi.! “

Cô đứng còn không vững, thân thể lắc lư trước mặt Hàn Đông.

Đối mặt với người bạn đồng thời là trợ lý của em gái mình, Hàn Đông đương nhiên đối với cô kiên nhẫn hơn những người khác một chút, nói: “Chai rượu đã cạn, tôi lấy đi bỏ”

Nghe thấy, Tiểu Nhan kêu to một tiếng: “Cạn rồi sao?”

Sau đó cô dốc ngược chai đổ lên mặt, không có giọt rượu nào rơi xuống, cô mới cười gật đầu: “Thật nè, chai cạn rồi… Thôi, vậy tôi đi ngủ đây. “

Nói xong, cô cầm chai rượu đi về phía trước, nhưng không biết giãm phải cái gì, đột nhiên cơ thể không kiểm soát được ngã ngửa ra sau.

Nhìn thấy cô sắp ngã chổng vó, Hàn Đông đưa tay ra đỡ lấy cô, Tiểu Nhan kêu lên rồi ngã vào trong vòng tay anh.

“Đứng vững!” Hàn Đông mặt lạnh cau mày nói.

Hơi thở nam tính xa lạ xông vào trong hơi thở của Tiểu Nhan, Tiểu Nhan mở mắt ra cẩn thận nhận diện người trước mặt.

Sau khi nhìn thấy người trước mặt chính là nam thần trong mộng của mình, Tiểu Nhan kinh hãi mở to mắt, sau đó … trực tiếp ngất đi.

Trước mặt nam thần lại say thành cái dạng này, suýt chút nữa bị ngã còn được anh giữ chặt.

Cô chọn giả chết!!!

Không có chuyện gì xảy ra cải!!

“Ừm..” Mà vào lúc này, Hàn Minh Thư kêu một tiếng, giống như không thoải mái mà ngã xuống sô pha.

Tửu lượng của hai người này thực ra rất trung bình, ngày thường khi không có người ngoài bên cạnh, họ đều là điên loạn chung.

Bây giờ để Hàn Đông thấy được, thật sự là rất đau đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi