TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng vù vù của quạt trần đang chuyển động.

Gió thổi bay tóc mái trước trán của Dạ Âu Thần, anh ngước mắt lên, giọng nói đột nhiên trở nên hờ hững.

“Không có gì.”

Có lẽ là anh nhìn nhầm.

Chỉ thoáng qua, sau đó lại không nhìn thấy bóng dáng nữa, nói không chừng thật sự là anh đã nhìn nhầm.

Tống Thiến thấy đôi mắt anh trở nên lạnh lùng, nhớ đến câu mà anh vừa mới nói: “Đây chính là nguyên nhân cháu xảy ra tai nạn xe sao?”

Dạ Âu Thần không nói gì, rõ ràng là đang ngầm thừa nhận.

Lúc đó quả thật anh chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nhìn thấy góc nghiêng, vô cùng giống trong ký ức, nhưng rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Nhưng trái tim anh lại đập loạn nhịp một lúc lâu, giống như khoảng thời gian đó, suy nghĩ và thần trí của anh đều bị kéo vào trong hồi ức, đợi đến khi anh hoàn hồn lại, chiếc xe đã đâm lên.

May là kỹ thuật lái xe của anh khá tốt, nên hai chiếc xe mới không đâm vào nhau.

Nhưng xe của anh cũng đâm phải rào chắn, bị thương một chút.

Nhưng không xem là nghiêm trọng.

Ở bệnh viện quan sát mấy ngày, không sao là có thể xuất viện.

Tống Thiến thở dài: “Xem ra, nhiều năm như vậy cháu vẫn còn nhớ đến con bé. Nhưng con bé kia đã nhiều năm như vậy vẫn không xuất hiện, sao cháu có thể nhìn thấy con bé chứ? Dì đoán….cháu là xuất hiện ảo giác?”

Loading...

Ảo giác sao?

Dạ Ân Tuấn thầm cười chế nhạo mình ở trong lòng.

“Có lẽ như vậy.”

Đột nhiên nhìn thấy tâm trạng đứa cháu trai của mình sa sút như vậy, Tống Thiến nhất thời cũng không biết nói gì để an ủi anh, mặc dù năm năm nay tâm trạng của anh chưa từng tốt, nhưng dáng vẻ của anh hôm nay thật sự đau khổ vì tình.

Bà ta với tư cách là người lớn trong nhà của anh, không thể nhìn anh chán nản như vậy được.

Nghĩ đến đây, Tống Thiến nói: “Như này đi, cháu cũng không thể cứ như thế này, đợi sau khi cháu xuất viện, dì nhỏ sẽ tìm cho cháu một vài đối tượng, sau đó cháu đi xem mắt đi.”

Nghe thấy vậy, Dạ Âu Thần lại không vui cau mày nói: “Dì nhỏ, dì nói cái gì vậy?”

“Thế nào? Chả lẽ cháu thật sự định sống độc thân sao? Dì nói cho cháu biết, cháu muốn độc thân cũng không sao, nhưng còn dì thì sao? Cái tuổi này của dì còn có thể sống được bao lâu nữa chứ? Dì sợ đến lúc dì đi xuống tìm mẹ của cháu, bà ấy sẽ trách dì không chăm sóc tốt cho cháu. Dù sao lúc đầu đích thân mẹ cháu đã giao phó cháu cho dì!”

Lại nói đến chuyện này, Dạ Âu Thần vừa nghe thấy điều này càng cảm thấy không vui, khuôn mặt tái nhợt, không nói gì.

Tống Thiến nhận ra những lời mình vừa nói ra quá nặng, vì vậy nhẹ giọng nói.

“Tóm lại, có thích hợp hay không thì trước tiên cứ gặp mặt, hình tượng của cháu bây giờ đã không còn là Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn trước kia nữa, đừng lúc nào cũng ảo tưởng là bị hại, hiểu không?”

Trước đây rất nhiều cô gái thích khuôn mặt của Dạ Âu Thần, nhưng nhìn thấy anh là người tàn tật lại trở nên ghét bỏ anh, nhưng lại nghĩ đến bối cảnh nhà họ Dạ, vì vậy đều vì cái này mà muốn qua lại với anh.

Nhưng nhiều lúc từ ánh mắt và động tác cơ thể của con người đều có thể nhìn ra.

Bọn họ ghét bỏ anh là một người tàn phế.

Hơn nữa bên ngoài người ta nói anh là một người không thể hành sự, các cô gái càng ghét bỏ anh.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, Dạ Âu Thần đã đứng dậy được, không ngồi trên xe lăn nữa.

Ngoại hình đẹp trai, gia thế tốt, dáng người tốt, lại có một cái đầu nhạy bén trong kinh doanh.

Dạ Ân Thần như vậy ai mà không thích?

Nhiều năm như vậy có rất nhiều người nổi tiếng chủ động đưa đến cửa, nhưng Dạ Âu Thần ngay cả nhìn cũng không nhìn, Tống Thiến nhìn anh, trong lòng biết anh đang nghĩ gì, nhưng bà ta cũng không nói gì.

“Dì nói cho cháu biết, dì nhỏ không quan tâm trong lòng cháu nghĩ gì. Mấy năm nay rốt cuộc cháu có hối hận không, nhưng dì nói cho cháu biết, cho dù cháu có hối hận, thì cũng không có tác dụng gì. Lúc đầu, người nhắc đến chuyện ly hôn là cháu đúng không? Người không cho con bé bước vào nhà họ Dạ cũng là cháu, cho dù cháu thực sự nhìn thấy con bé, cháu cũng không có tư cách, hiểu không?”

Dạ Âu Thần: “….”

“Hơn nữa, đã năm năm rồi. Không dám đảm bảo con bé không đi bước nữa, cho dù cháu có thực sự nhìn thấy con bé, cháu cũng không thể làm phiền nó, nghe thấy chưa?”

Dạ Âu Thần vẫn không trả lời, Tống Thiến tức giận, trực tiếp giơ tay lên nhéo tai anh.

“Cháu nghe thấy chưa?”

“a…”Dạ Âu Thần đau đớn, cả khuôn mặt đều biến sắc: “Buông ra!”

“Bây giờ biết buông ra rồi? Lúc nãy dì nói chuyện với cháu, sao cháu lại xem thường dì?”

“Dì nhỏ….”

Tống Thiến thấy tai anh đã bị mình nhéo đỏ, đột nhiên có chút đau lòng, bất lực thở dài một tiếng, sau đó thu tay lại.

“Được rồi, dì nhỏ cũng không phải cố ý tức giận với cháu, chỉ là những lời dì nhỏ nói với cháu, cháu nhất định phải nhớ kỹ. Hai ngày nay dì không về Tô thị, đợi cháu xuất viện rồi nói.”

Nghe thấy vậy, Dạ Âu Thần nghĩ đến trước đó bà nói đợi anh xuất viện sẽ giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh, đột nhiên hoàn hồn lại.

“Dì không cần phải thu xếp cho cháu những chuyện này, Dạ Âu Thần cháu không buồn khi không có phụ nữ.”

“Đúng vậy, dì biết cháu không buồn khi không có phụ nữ, nhưng cháu có tâm tư đi tìm phụ nữ không? Cháu không muốn tìm, dì nhỏ chỉ có thể tìm giúp cháu. Tóm lại, chuyện này cứ quyết định như vậy, đến lúc đó dì sẽ sắp xếp. Yên tâm, dì sẽ tìm cho cháu kiểu người có nhân phẩm tốt, không hư vinh.”

Dạ Âu Thần: “….”

Anh nhắm mắt lại, trước mắt lại xuất hiện góc nghiêng lướt qua kia.

Điên rồi.

Thật sự là điên rồi.

Đã năm năm rồi, vì sự xuất hiện của cô, anh hoàn toàn bị quấy nhiễu.

Nghĩa trang.

“Anh, anh nói muốn đưa em đến một nơi, chính là nơi này sao?”

“Ừ.”

Hàn Đông dẫn Hàn Minh Thư đi vào trong, mặc dù vẫn chưa đến nơi, nhưng Hàn Minh Thư có thể lờ mờ đoán ra điều gì đó, có lẽ Hàn Đông muốn đưa cô đến mộ của bà Hàn.

Cuối cùng, sau khi đi được một lúc, bước chân của Hàn Đông cuối cùng cũng dừng lại, Hàn Minh Thư nhìn theo ánh mắt của anh.

Trên bia mộ dán một bức ảnh, người phụ nữ trên bức ảnh lạnh lùng, nhưng vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, lịch sự, tô lên sự lạnh lùng của người ấy.

Người phụ nữ này, năm năm trước Hàn Minh Thư đã nhìn thấy trên áp phích của nhà họ Hàn.

Nghe mọi người nói, đó chính là mẹ của cô.

Nhưng trong nhận thức của Hàn Minh Thư, cô căn bản không nhận ra người phụ nữ này.

Lúc nhìn thấy bà ấy, quả thực trong lòng sẽ có chút rung động, có chút khó chịu.

Nhưng… Dù sao cũng chưa từng sống cùng nhau, tình cảm cũng phai nhòa đi rất nhiều.

“Lúc nhỏ, sau khi em mất tích, mẹ cả ngày vì chuyện của em mà buồn rầu, không vui, thậm chí còn đi rất nhiều nơi để tìm em, nhưng lúc bà ấy mất vẫn không tìm thấy được tin tức liên quan đến em. Ngày mất, mẹ vẫn luôn cầm tay của anh nói cả đời này nhất định phải tìm thấy em gái, bà ấy luôn tin tưởng con gái của mình vẫn còn sống, chỉ là mẹ không còn cơ hội và thời gian để đi tìm nữa, vì vậy….cái trách nhiệm này rơi lên vai anh.”

Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư dường như có thể nghĩ những cảnh tượng đã xảy ra lúc trước.

Bây giờ cô cũng đã là mẹ, nếu như ngày nào đó bé đậu nành cũng không thấy, cô sợ mình sẽ phát điên mất.

Bằng cách này, Hàn Minh Thư có thể hiểu được tâm trạng lúc đó của bà Hàn.

Có chút đau lòng, nhưng….vận mệnh luôn trêu đùa con người như vậy.

“Mẹ, bà ấy….chết như thế nào?”

Theo lý mà nói, lúc bà ấy mất có lẽ vẫn còn rất trẻ mới đúng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi