TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 530: CHUYỆN NĂM ĐÓ Buổi tối.

Trong nhà chỉ mở một chiếc đèn ngủ nhỏ, Hàn Minh Thư đã tắm rửa xong, thay quần áo ngủ ngồi trên giường.

Giờ này đáng lẽ là cô đã ngủ rồi, nhưng hôm nay cô lại không hề buồn ngủ chút nào.

Dưới ánh đèn ngủ, cúc áo màu vàng kim trong tay cô tản ra một tầng ánh sáng nhạt.

Có lẽ là bởi vì đèn ngủ có màu ấm áp, nên màu sắc của chiếc cúc cũng trở nên ấm áp hơn.

Đường nét ngũ quan trên mặt cậu bé ngày càng giống một người.

Lòng cô từ nghi ngờ, đến không thể tưởng tượng nổi, rồi lại kinh ngạc.

Thật hoang đường mà.

Cho dù là con của Dạ Y Viễn, có gien của nhà họ Dạ, nhưng cũng không thể giống Dạ Âu Thần như vậy được.

Vì vậy, thậm chí Hàn Minh Thư nghĩ, người đàn ông thần bí của tối hôm đó chính là Dạ Âu Thần.

Mà anh, lại luôn miệng nói cô đã mang thai con hoang khi cô gả vào nhà họ Dạ.

Lúc đó khi có ý nghĩ này, Hàn Minh Thư đã ngay lập tức phủ định cái suy nghĩ đáng sợ này.

Làm sao có thể? Làm sao có thể chứ?

Nếu thật sự là anh, vậy cô và Dạ Âu Thần chính là duyên phận do ông trời sắp phận?

Cô không thể chấp nhận được.

Cộng thêm thái độ của Dạ Âu Thần đối với cô, và cả những lời mà năm đó Hàn Mai Linh nói với cô, khiến cô cảm thấy…

cuộc sống này đã hết hi vọng.

Năm đó nếu không có bé đậu nành thì có lẽ cô đã không sống tiếp được nữa.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhảm chặt chiếc cúc trong tay, đầu ngón tay trắng trẻo cũng trở nên đỏ ửng.

Cạch Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một bóng dáng nho nhỏ chui vào, nhanh chóng cởi giày trèo lên giường cô.

Hồn vía Hàn Minh Thư suýt nữa đã bị dọa đến bay mất, vô thức giấu chiếc cúc vào trong chăn, không cho người khác nhìn thấy.

Đây là bí mật chỉ thuộc về riêng một mình cô.

Một bí mật đã giấu rất nhiều năm.

Cậu nhóc vừa vào dùng cả tay và chân ôm lấy cô, giọng lanh lảnh nói: “Mẹ ơi, bé đậu nành không muốn ngủ một mình, bé đậu nành muốn ngủ với mẹ”

Trái tim vừa bị kinh sợ của Hàn Minh Thư dần dần bình tĩnh lại, giọng nói dịu dàng dưới ánh đèn ngủ: “Bé đậu nành lớn rồi, không thể ngủ với mẹ nữa, con là đàn ông con trai, giới tính khác với mẹ, có hiểu không?”

Bé đậu nành không vui cọ cọ mặt vào tay cô: “Không, bé đậu nành vẫn chưa lớn, hơn nữa con là bé đậu đành của mẹ mà, không cần phân biệt nam nữ”

“Hơn nữa mẹ à, mấy hôm nay mẹ luôn để bé đậu nành ngủ một mình, bé đậu nành nhớ mẹ lắm, tối nay để bé đậu nành ngủ với mẹ nhé”

Hàn Minh Thư: “…Bé đậu nành”

Là trùng hợp sao?

Hàn Minh Thư dùng sức vân vê chiếc cúc vàng kim, sau đó nắm trong lòng bàn tay.

“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?” Hàn Minh Thư nhìn bé đậu nành trong ngực mình, cố gắng khiến giọng nói của mình dịu dàng: “Trước kia… lúc ở nước ngoài, không phải con vẫn luôn không nhắc tới sao?”

Bé đậu nành bĩu môi: “Trước kia mẹ rất vất vả, nên bé đậu nành hiểu cho mẹ. Nhưng bây giờ bé đậu đành đã lớn rồi, có thể không cần mẹ đi tìm nữa, bé đậu nành có thể tự đi tìm”

Hàn Minh Thư: “..”

“Có được không mẹ?” Bé đậu nành nắm lấy cánh tay cô: “Bé đậu nành rất giỏi đấy, nhất định có thể tìm được ba ruột của con!”

Nghe đến đây, hô hấp của Hàn Minh Thư như nghẹn lại, cuối cùng cô cũng ý thức được bé đậu nành năm lần bảy lượt nhắc đến chuyện này với cô không phải là đùa giốn, cậu bé thật sự muốn tìm ba của mình.

Mặc dù cô cảm thấy bé đậu đành còn nhỏ tuổi như vậy, không thể tìm đến Dạ Âu Thần, nhưng Hàn Minh Thư vẫn cảm thấy trong lòng nao nao, nên liền trách cậu bé: “Không được đi!”

Giọng của cô rất nghiêm khắc, trong phút chốc dọa bé đậu nành đến ngây người.

“Mẹ, mẹ ơi…”

“Có nghe thấy không?” Hàn Minh Thư nhìn bé đậu nành hỏi.

Bé đậu nành chớp chớp mắt, quanh mắt nổi lên một tầng đỏ: “Mẹ ơi, nhưng mà bé đậu nành… muốn tìm ba”

“Không phải mẹ đã nói không được đi sao?” Hàn Minh Thư không ngờ đến lời của cô cậu bé cũng không nghe. Sau khi cô nói không được đi, cậu bé vẫn cố chấp nói muốn tìm ba, trong phút chốc cô liền trở nên càng nghiêm khắc hơn, buột miệng nói: “ba ruột con đã chết rồi, con không cần đi tìm, sẽ không tìm được đâu!”

Bé đậu nành: “..”

Lúc nói câu này, bản thân Hàn Minh Thư cũng dần đỏ mắt.

Đôi mắt của hai người gần như giống như nhau, một lúc sau Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, hít hít mũi nói: “Xin lỗi, bé đậu nành… Có phải vừa rồi mẹ hơi kích động rồi không?”

Lúc giằng co thì vẫn ổn, Hàn Minh Thư đột nhiên dịu giọng nói chuyện với cậu, bé đậu nành liền không chịu được nữa, oa một tiếng khóc lớn.

Tiếng khóc này như cây kim đâm vào tim của Hàn Minh Thư, khiến cô đau đến không thở nổi. Những lời cô vừa nói không thể rút lại, bây giờ cũng không biết phải giải thích với bé đậu nành như thế nào, chỉ có thể đưa tay ôm cậu qua.

“Xin lỗi, xin lỗi bé đậu nành, là do mẹ không tốt… mẹ không nên hung dữ với con”

Vừa nói, Hàn Minh Thư vừa chảy nước mắt, giống như sợi ngọc bị đứt mà lách tách rơi xuống, toàn bộ đều nhỏ xuống cổ của bé đậu nành.

Bé đậu nành vốn dĩ đang khóc, lại bị nước mắt của cô doạ, nhưng hình như đây là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy mẹ khóc trước mặt mình như thế.

Nước mắt to như hạt đậu hoàn toàn không thể cầm lại, lần lượt chảy ra khỏi mắt cô.

“Xin lỗi, là mẹ có lỗi với bé đậu nành, mẹ xin lỗi” Hàn Minh Thư cứ lặp đi lặp lại câu nói này, giống như đã bị trúng ma thuật vậy.

Bé đậu nành nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Minh Thư, đột nhiên cảm thấy hôm nay mình vô cớ gây sự.

Cậu bé đưa cánh tay nhỏ vòng qua cổ của Hàn Minh Thư, dán gương mặt của mình qua: “Mẹ đừng khóc nữa, sau này bé đậu nành… sẽ không nhắc đến chuyện tìm ba nữa”

Tiếng khóc của Hàn Minh Thư không thể dừng được, nước mắt không ngừng rơi, khiến bé đậu nành trong ngực cô cũng khóc nấc lên.

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi