TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 532: CHỈ TRÍCH

“Cho là gì? Cho là con bé có quan hệ bất chính với anh cả Dạ Y Viễn của cháu hả? Cho là con bé chọn Dạ Y Viễn chứ không phải cháu?” Lời nói của Tống Thiến sắc bén chỉ ra.

Dạ Âu Thần không nói lời nào, bởi vì những gì Tống Thiến nói quả thực rất đúng.

Anh mím môi, sắc mặt không tốt, hơi thở toàn thân lạnh như băng.

“Cháu có biết giữa hai người điều đáng sợ nhất là gì không? Không có sự tin tưởng.”

Lòng tin?

Con ngươi của Dạ Âu Thần hơi co lại.

Tống Thiến: “Dù là người yêu hay vợ chồng thì đây là điều tối ky. Thực ra, trên đời hầu như tất cả những người yêu nhau đều không có đủ lòng tin. Chỉ một chút rắc rối là có thể chia lìa nhau. Rất lâu sau, dù có giải thích cũng vô dụng.”

Nói đến đây, đôi mắt Tống Thiến trở nên đượm buồn, như đang nhớ lại quá khứ của chính mình.

Thấy anh không nói, Tống Thiến không biết anh có nghe được những lời mình nói không, nghiêm túc nói: “Là dì của cháu, dì tự nhiên muốn tốt cho cháu, chính dì cũng không lập gia đình không có con, chỉ có người cháu ngoại là cháu, chắc cả đời này sẽ đều như vậy, cho nên dì sẽ không hại cháu. Cháu nên suy nghĩ kỹ chuyện này, trên đời còn nhiều cô gái tốt, đừng tự làm khó mình khó người, tối nay dì về Tô thị, bao giờ có thời gian nhớ đến thăm dì”

Nghe tin dì đi, mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng Dạ Âu Thần vẫn gật đầu ừ một tiếng.

Từ buổi xem mắt bị Dạ Âu Thần phá đám hôm đó, Tân Diên chỉ liên lạc với Hàn Minh Thư một lần để xin lỗi, nói rằng anh ta không chọc nổi thế lực nhà họ Dạ, nên buổi xem mắt ngày hôm đó coi như chưa từng xảy ra.

Loại suy nghĩ kia khiến Hàn Minh Thư vô cùng vui vẻ, cho nên ngay cả tin tức cũng không thèm hỏi han.

Trong bữa ăn tối, Hàn Đông hỏi cô và Tân Diên tiến triển tới đâu, Hàn Minh Thư cười nói: “Em không thích anh ta’“

Vẻ mặt Hàn Đông không hề kinh ngạc, anh ta lãnh đạm nói: “Vậy thì đổi người khác đi”

“Anh!” Hàn Minh Thư nhíu mày không hài lòng: “Anh cho là buôn bán chắc, không thích cái này thì đổi cái khác?”

“Xem mắt đều như vậy mà? Nếu không thích thì đổi người khác, chuyện rất bình thường. Hàn Đông bình thản nói.

Hàn Minh Thư nhớ lại Dạ Âu Thần đến phá rối buổi xem mắt của cô, theo tính cách của anh, nếu tiếp tục xem mắt, có lẽ sẽ không thành công. Cái con người kia hẳn sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nói: “Quên đi, đừng giới thiệu người cho em nữa, chuyện này để em tự lo liệu.”

Hàn Đông nhíu mày: “Tự em lo liệu? Năm năm qua chưa thấy em qua lại với ai? Lúc ở nước ngoài bao nhiêu người theo đuổi em đều từ chối? Những người đó đều rất ưu tú…”

“Anh!” Hàn Minh Thư trực tiếp ngắt lời anh ta: “Dù sao em cũng không muốn xem mắt nữa. Anh là anh trai em, có bản lĩnh thì anh viết tên em lên bảng nhãn đi, nếu không em sẽ không đi xem mắt nữa”

€ó lẽ là hơi tức giận, Hàn Minh Thư nói xong liền lập tức đứng dậy rời đi.

Hàn Đông: “.. “

Chú Nam ở bên nhìn anh ta, ngượng ngùng cười, dịu giọng nói: “Tính khí của cô Minh Thư, vẫn còn trẻ con, ha ha ha Nghe thấy, Hàn Đông khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Con bé không còn là trẻ con nữa.”

Chú Nam an ủi: “Cậu chủ, dù sao cô Minh Thư cũng là em gái của cậu, người thân ở trước mặt không tránh khỏi giở trò trẻ con Những lời này nghe cũng khá hợp lý.

Sau một lúc im lặng, Hàn Đông dường như nghĩ tới điều gì đó.

“Hình như tôi chưa bao giờ công khai thân phận của con bé trước mặt mọi người?”

Chú Nam hơi suy nghĩ, một lúc sau mới phản ứng lại, nói: “Cậu quên rồi sao, lúc về nước, cậu đã đề xuất tổ chức yến tiệc để công khai thân phận của cô Minh Thư với mọi người, nhưng cô ấy cảm thấy như vậy quá phân cao thấp, nên từ chối.”

“Vậy thì bây giờ tổ chức đi.”

Chú Nam hơi kinh ngạc: “Cậu chủ?”

“Nếu con bé không muốn xem mắt, vậy hãy để con bé xuất hiện trước mắt mọi người. Con gái nhà họ Hàn, không thiếu người theo đuổi”

Chú Nam hơi khựng lại: “Chuyện này… cậu có muốn nói với cô Minh Thư không?”

“Không cần” Hai mắt Hàn Đông thâm thúy, anh ta lạnh giọng nói: “Đến lúc đó cứ gọi con bé qua, yến tiệc đã xong, con bé muốn cự tuyệt cũng không được”

Hàn Đông như nghĩ ra điều gì đó, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Dạ Âu Thần, sau khi gây ra bao nhiêu tổn thương cho con bé, còn vọng tưởng nối lại tình xưa, vậy phải xem người anh trai như tôi có đồng ý hay không”

Chú Nam cũng biết chuyện này, dù sao ông cũng là người làm của nhà họ Hàn, thường đi theo Hàn Đông, sau khi cô Minh Thư ra nước ngoài thì ông theo Hàn Đông đi nhiều nơi, xử lý nhiều chuyện.

Trong số đó có cả việc ly hôn, chú Nam đương nhiên cũng biết rất nhiều chuyện mà người khác không biết.

Trong đó bao gồm cả chuyện giữa Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần.

“Cậu chủ, lỡ như cô Minh Thư… không vui thì sao?”

“Sau này con bé sẽ hiểu, tôi làm điều này cũng đều là muốn tốt cho nó.”

Anh vất vả lắm mới tìm lại được em gái, sao có thể để người ngoài bắt nạt nó?

Nếu em gái bị bắt nạt, anh nhất định sẽ trả lại người kia gấp trăm lần, nhưng đối phương lại là Dạ Âu Thần nên khó ra tay, vì thế lực công ty của người này còn cao hơn cả anh, những năm này anh đã động tay động chân bao nhiêu lần, mà Dạ Âu Thần vẫn có thể dễ dàng giải quyết được.

Ngày đó, một tiếng anh rể càng làm Hàn Đông cảm thấy lo lắng hơn.

Nếu không động được vào, anh sẽ tìm cho Minh Thư một chỗ tốt để gửi gắm cả đời.

* Một câu nói của Hàn Đông hạ xuống, yến tiệc bắt đầu được chuẩn bị, có rất nhiều người được mời nên cần phải chuẩn bị thật nhanh, hơn nữa yến tiệc được tổ chức tại hoa viên của nhà họ Hàn.

Hàn Minh Thư và bé Đậu Nành đang ở căn hộ họ mua nên không biết chuyện xảy ra ở nhà họ Hàn.

Nhưng những ngày này cuộc sống của Hàn Minh Thư rất thoải mái, Dạ Âu Thần không đến quấy rầy cô nữa, có lẽ là vì anh đã nghe lời cô nói ngày hôm đó.

Hơn nữa bên kia Nhậm Hoa cũng đã bắt đầu thiết kế.

Vì vậy, Hàn Minh Thư nghĩ, sau này cô và Dạ Âu Thần không cần phải gặp lại nhau nữa.

Cùng lúc đó, công ty đã tung ra thiết kế mới, Hàn Minh Thư dự định sẽ quảng bá rộng rãi vào một thời điểm nào đó, hiệu ứng ngôi sao vẫn còn rất mạnh, gần đây công ty đã lần lượt nhận được rất nhiều đơn đặt hàng.

Người trong công ty cũng bận rộn, người nào trước đó có dị tâm giờ đây không còn nữa, vì bây giờ không có thời gian để nghĩ chuyện khác.

Hàn Minh Thư đối xử rất tốt với cấp dưới, hứa rằng chỉ cần thiết kế sản phẩm khiến khách hàng yêu thích, người kia có thể hưởng 5% đơn hàng, đương nhiên chuyện có lãi như vậy, mọi người ai cũng tích cực tham gia.

Vận hành của công ty đã đi vào quỹ đạo, còn có thể gọi là khá tốt.

Chỉ là hôm đó, sau giờ làm việc, Hàn Minh Thư đột nhiên nhận được tin nhắn của Hàn Đông, yêu cầu cô buổi tối trở lại nhà họ Hàn.

Hàn Minh Thư hỏi anh ta có chuyện gì, nhưng bên kia không có nói rõ, Hàn Minh Thư chỉ có thể đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan định đi đón bé Đậu Nành về nhà, nhưng họ được giáo viên của trường cho biết Hàn Đông đã đón Đậu Nành trước đó rồi.

Hai người nhìn nhau, Tiểu Nhan không khỏi thốt lên: “Chuyện quái gì thế này? Sao đột nhiên lại đón bé Đậu Nành đi? Sao tớ cứ có cảm giác là có bấy”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi