TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 541: ÔNG CHÚ KÌ LẠ

“Hai người bước dần về phía sau, âm thanh dần dần trở nên ái muội. “Quản lý, những gì người ta nói là thật mà, nếu anh không tin ….. vậy thì buổi tối em qua nhà anh giải thích rõ ràng cho anh có được không?”

“Được, đáng ghét nha… “

“Các nhân viên khác sau khi nhìn thấy một màn này đều thể hiện trên mặt biểu tình cái gì cũng không nhìn thấy mà bước qua.

Người phụ nữa này câu dẫn trời đất, bọn họ gặp nhiều cũng đã quen rồi. Mười lăm phút sau, sau khi bày tỏ sự bất bình với quản lý nhà hàng, cô gái liền đi vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại bản thân, mới chỉnh trang được một nửa cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên tâm mắt nhìn thẳng vào bản thân đang phản chiếu trong gương.”

“Từng là Cô chủ nhà họ Hàn mặc trên người những bộ y phục hào nhoáng diễm lệ, bây giờ lại trở thành một người phục vụ nghèo nàn trong nhà hàng, mỗi tháng chỉ kiếm được đồng lương ít ỏi sống qua ngày vốn không đủ cho cô ta tiêu xài. Cho nên…..cô ta đành phải lựa chọn cách tự bán rẻ bản thân.

Cô ta cùng quản lý chơi đùa 1 chút lương liền cao hơn người khác 2 phần, trong lòng cô ta liền dương dương tự đắc cảm thấy bản thân vượt trội hơn so với tất cả những người khác trong nhà hàng.

Cho tới hôm nay khi nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ phản chiếu trước mặt.

5 năm như vậy, cô ta đã biến thành bộ dạng nghèo khó như vậy lại còn cảm thấy vô cùng tự hào.

Nghĩ đến đây tay cô ta nắm lại thành nắm đấm, móng tay dài đâm vào da thịt, nhưng cô ta không hề cảm thấy đau đơn ngược lại nhìn vào bộ dạng nhếch nhác của bản thân trong gương cô ta nghiến răng tức giận “ Thẩm Cửu! Thẩm Cửu! Thẩm Cửu!!!”

Bắt đầu cô ta chỉ nói lên cái tên này với đầy hận ý, rồi trở nên phát điên hét lên một cách điên cuồng. Sau đó như một người điên đấm ngón tay dính máu vào gương, phát ra âm thanh chói tai. Vệt máu dài hằn in trên tấm gương, phòng vệ sinh vốn không tính là sạch sẽ nay nhìn càng trông khủng khiếp.

Hàn Minh Thư bước tới, hướng tới Bé Đậu Nành chụp vài tấm.

Bé Đậu Nành có thấu cảm rất tốt, luôn phối hợp với Hàn Minh Thư làm ra nhiều động tác tuyệt vời, thậm chí cuối cùng còn hóa trang thành tiểu quỷ khiến Hàn Minh Thư không nhịn được mà cười với cậu. “

“Cô vừa cất điện thoại đi, Bé Đậu Nành liền nhảy khỏi xích đu và chạy tới ôm lấy cô: “Mẹ”

Hàn Minh Thư vươn tay đầy tình cảm xoa đầu bé đậu nhỏ của mình.

Kỳ thực nhìn khi thấy Bé Đậu Nành đeo mặt nạ như vậy cô ấy mới yên tâm thở một hơi nhẹ nhõm.

“Tối hôm nay cho dù Bé Đậu Nành có gặp phải Dạ Âu Thần thì anh cũng không thể nhận ra cậu nhóc.

Còn về Bé Đậu Nành, dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc mới 5 tuổi, căn bản cũng không thể nào đi xung quanh quan sát dáng vẻ mọi người.

Cho dù có quan sát đi chăng nữa, cũng sẽ chỉ cảm thấy sao người này lại có dáng vẻ giống mình đến thế nhưng cũng không theo đuổi thắc mắc đến cùng.

Cho nên hiện tại trong lòng cô rất yên tâm, nhưng không nhịn được vẫn nhỏ giọng hỏi”

“Con khi nãy …. Vẫn luôn ngồi đây chơi xích đu, không hề đi nơi khác hả?”

“Nơi khác? Mẹ muốn nói đến nơi nào ạ?” Bé Đậu Nành ngẩng đầu, hướng đôi mắt đen láy hiếu kỳ nhìn cô.

Bị đôi mắt trong sáng như vậy nhìn khiến cô cảm thấy có lỗi, cô ho nhẹ hướng mắt nhìn chỗ khác: “Nơi khác chính là nơi khác thôi, con rời đi lâu như vậy, chỉ ngồi ở đây chơi con không cảm thấy vô vị sao?”

“Bé Đậu Nành bĩu môi: “Mẹ, không vô vị đâu, Bé Đậu Nành ngồi ở đây chơi đã gặp được rất nhiều người”

“Rất nhiều người”

“Hả?”

Hàn Minh Thư lúc đầu chả nghĩ gì, cho nên cười hi ha hỏi: “Vậy chú ấy giúp con xong, con có cảm ơn người ta không?”

Bé đậu nành gật đầu, tỏ vẻ mình đã cảm ơn người ta.

Có điều được một lúc lại nói: “Nhưng cái chú ấy hơi là lạ..”

“Lạ?” Hàn Minh Thư khó hiểu: “Sao lạ?”

“Chú ấy đeo mặt nạ giống con”

“Bé Đậu Nành không chút ngạc nhiên bình thản mà nói Hàn Minh Anh nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh, cảm tưởng như muốn nảy ra khỏi lồng ngực, mí mắt nháy dữ dội: “Con nói sao cơ? Cái người giúp con đó đeo mặt nạ?”

Bé Đậu Nành ậm ừ, gãi gãi đầu “Đúng vậy Mẹ, sao vậy ạ? ai Bé Đậu Nành giờ mới chú ý đến chiếc mặt nạ sát mẹ cậu cầm trên tay “ Mẹ, cái mặt nạ này của mẹ với của con có chút giống nhau, Mẹ quen biết chú đó ạ?”

Hàn Minh Anh: “……..”

“Cô không trả lời câu hỏi của Bé Đậu Nành, ngồi ở đó bất động như người bị điểm huyệt không một cử động. Hơi lạnh từ chân gần như ngay lập tức lan ra toàn cơ thể Hàn Minh Anh khiến cô trở nên lạnh lẽo như trong động băng.

Cô ngàn tính vạn tính đều không thể ngờ rằng hai người họ sẽ trong tình huống này mà gặp nhau.

Không phải là dù cô đã dùng trăm phương ngàn cách cũng không ngờ được đêm sâu, anh ta rốt cuộc muốn làm gì? Đeo cái mặt nạ này để giúp Bé Đậu Nành?

“Sự việc này là vô tình hay cố ý?

Sắc môi của Hàn Minh Thư cũng theo việc này mà trở nên tím tái, anh ta…..phải hay không đã biết được thân thế của Bé Đậu Nành?

Hay đây thực sự là vô ý, bởi vì tới tham gia bữa tiệc này nên mới không cẩn thận gặp phải sự tình như vậy?

Hoặc là, anh vốn đã biết từ trước chỉ là cùng ba người bọn họ trêu đùa? Rốt cục mọi chuyện là thế nào….. cô ấy tương lai nên làm sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi