CHƯƠNG 587: MỤC ĐÍCH CỦA ANH TA
Tiểu Nhan ngần ngừ nói: “Có phải là những chuyện xảy ra gần đây khiến cậu hơi lo âu thái quá không? Vậy nên mới cảm thấy đây là bây? Nhưng mà hợp đồng có hiệu lực mà, hơn nữa tớ cũng dã điều tra về công ty BlueSky rồi, người tên Dịch Thiên kia đúng chính xác là giám đốc của công ty BlueSky, có quyền quyết định.”
Công ty BlueSky…
Ngẫm nghĩ về tên của công ty, Hàn Minh Thư vẫn cứ cảm thấy bất an: “Cậu đi điều tra thử xem chủ tịch của công ty BlueSky là ai, sau đó tớ sẽ nhờ anh của tớ hỏi thăm dùm”
Tiểu Nhan ngẫm nghĩ một thoáng rồi gật đầu: “Ừm, được đó, tớ sẽ đi điều tra ngay đây”
Sau khi Tiểu Nhan đi khỏi, Hàn Minh Thư liền ngồi xuống cạnh chiếc bàn trong văn phòng rồi giở hợp đồng ra xem xét cẩn thận lần nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm, lúc này hẳn Dạ Âu Thần cũng sắp đến rồi.
Bởi vì những chuyện trước kia nên Dạ Âu Thần sẽ né xe của Hàn Đông ra.
Tuy ngoài miệng anh lúc nào cũng chê bai, thậm chí còn có vẻ rất ấm ức, nhưng lúc nào anh cũng nghĩ cho cô, hiện giờ tốt hơn hết là nên tạm thời tránh mặt Hàn Đông đã.
Vậy nên Hàn Minh Thư cũng tạm yên tâm.
Cô khế mím môi, chậm rãi thu dọn chuẩn bị tan làm.
Dù thế nào thì Tiểu Nhan cũng đã về trước, nên cô có thể ở lại đây đợi thêm một lúc.
Chỉ còn vài phút nữa làm tan làm, Tiểu Nhan lại đột nhiên chạy ù vào, khuôn mặt cô trắng bệt.
“Thư à, xin lỗi cậu.”
Hàn Minh Thư nghe cô nói vậy thì giật thót: “Sao… Sao vậy?”
Tiểu Nhan cản môi nói: “Ban nãy tớ vừa mới đi điều tra chủ tịch của công ty BlueSky, sau đó tớ phát hiện…”
“Phát hiện gì chứ?”
Tiểu Nhan câm như hến, Hàn Minh Thư sốt ruột trách móc: “Đừng có ấp a ấp ũng vậy, mau nói rõ ra xem nào!”
Tiểu Nhan cúi mi nhỏ giọng lầm bầm, làm như đang sợ bị Hàn Minh Thư mắng vậy, nhưng Hàn Minh Thư vẫn nghe thấy những gì cô nói.
“Vừa nấy tớ đi điều tra, phát hiện ra chủ tịch đứng sau công ty BlueSky thật ra là người quen cũ của chúng ta, cậu cũng có biết người đó, tên là…”
Hàn Minh Thư nhíu chặt mày, dường như ngay lập tức nghĩ đến một cái tên.
“Là… Là Dạ Y Viễn, là anh trai của Dạ Âu Thần”
Ngay giây phút nghe thấy cái tên ấy, Hàn Minh Thư cảm thấy hơi thở của mình như bị bóp nghẹt.
Cả người cô chợt lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã ra sàn, cũng may cô kịp tóm lấy góc bàn nên mới không ngã quy.
“Cậu phải giữ bình tĩnh đã, chuyện này đều tại tớ ẩu tả, nhẽ ra tớ nên điều tra rõ hết từ trước, nhưng lúc trước tớ… Tớ chỉ điều tra thông tin của công ty BlueSky, không để ý xem chủ tịch của nó là ai, chỉ biết là danh tiếng của công ty BlueSky rất tốt nên không để ý chuyện này. Là do tớ chủ quan…”
Dạ Y Viễn…
Hàn Minh Thư chợt nhớ đến hai lần gặp mặt ở siêu thị và cả những lời mà anh ta nói với cô sau đó.
Chả trách… Chả trách điều khoản ghi trên hợp đồng lại có lợi như vậy, chả trách ánh mắt của họ khi nhìn cô có gì đó là lạ.
Có lẽ mục đích ban đầu không đơn giản chỉ là hợp tác mà thôi.
Nghĩ đoạn, Hàn Minh Thư cắn chặt môi, bàn tay đang túm lấy góc bàn càng lúc càng xiết chặt, một lúc sau cô mới tỉnh táo lại được, cô thấp giọng nói: “Tớ biết rồi: Tiểu Nhan lo lắng nhìn cô: “Thư à, cậu có sao không? Tại tớ hết, hay là bây giớ tớ tới công ty BlueSky tìm Dạ Y Viễn, chúng †a ngưng việc hợp tác với anh ta lại. Dù sao anh ta với cậu cũng là chỗ quen biết, nếu như tới nhờ vả thì chắc anh ta sẽ đồng ý thôi.”
Dứt lời Tiểu Nhan liền xoay người bước đi.
“Đừng!” Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên gọi cô.
Tiểu Nhan dừng lại, trông cô có vẻ rất không cam lòng: “Thư à?”
“Đã đến giờ tan làm rồi, anh của tớ cũng sắp đến, cậu mau dọn đồ ra vi đậu nành nữa.”
¡ đợi anh của tớ đi, sau đó còn tới trường đón Bé “Thư à!”
“Cậu cứ đi đi, xem như không có chuyện gì xảy ra, và cậu không biết gì hết.”
“Bản hợp đồng kia…”
“Chuyện này tớ sẽ tự giải quyết, cậu không cần phải lo đâu.”
Tiểu Nhan còn muốn nói thêm gì, nhưng lại nhận thấy cả ánh mắt và thái độ của Hàn Minh Thư đều rất kiên quyết, rõ ràng là không muốn để cô nhúng tay vào, đến nước này thì cô chỉ đành gật đầu đồng ý: “Thôi được rồi, trong lúc cậu giải quyết chuyện này nếu có gì cần tớ giúp thì cứ nói nha”
“Ừm”“
Sau khi thấy cô đồng ý thì Tiểu Nhan liền dọn đồ đi xuống lầu.
Trước lúc đi cô vẫn cứ lo lắng quay đầu lại nhìn Hàn Minh Thư, sau khi chắc chẳn cô ấy đã bình tâm lại thì mới chịu đi khỏi.
Đợi đến khi Tiểu Nhan đã ra về thì Hàn Minh Thư mới lật hợp đồng ra xem sơ một lượt, sau đó cô học thuộc địa chỉ liên hệ của giám đốc Dịch.
Dạ Y Viễn…
Anh ta không trực tiếp ra mặt mà phải lòng vòng tốn công như thế để hợp tác với cô, chắc hẳn phải có âm mưu gì đó.
Khi Dạ Âu Thần tới đón Hàn Minh Thư, từ rất xa anh đã trông thấy cô đang đứng trước cửa công ty, anh đã dừng xe trước mặt cô rồi mà cô vẫn cứ ngẩn ngơ như người mất hồn.
Dạ Âu Thần khẽ chau mày rồi nhấn còi xe.
Tiếng còi xe khiến Hàn Minh Thư hoàn hồn lại.
Cô ngẩng đầu lên thì chợt nhận ra là Dạ Âu Thần đã tới rồi, Hàn Minh Thư thoáng hé môi rồi mở cửa ra ngồi vào ghế lái phụ.
Dạ Âu Thần cảm thấy hình như tâm trạng của cô có vẻ gì đó hơi buồn phiền, anh cũng không hỏi thêm gì mà chỉ quay qua gài dây an toàn cho cô, khoảng khắc khi anh kề lại gần thì Hàn Minh Thư chợt giật mình hỏi: “Anh định làm gì?”
“Dây an toàn.”
Vừa nói anh vừa gài dây an toàn lại cho cô.
Hàn Minh Thư ậm ừ rồi lại ngồi yên ngẩn ngơ.
Sau khi xe chạy được một đoạn thì Dạ Âu Thần dừng xe chờ đèn đỏ, nhìn thoáng qua bên cạnh lại phát hiện Hàn Minh Thư đang ngồi ngơ ngẩn suy tư gì, tuy cô đang nhìn về phía xa xa nhưng ánh mắt lại chẳng có tiêu cự, rõ ràng cô chẳng tập trung nhìn thứ gì cả.
“Có chuyện gì vậy?” Dạ Âu Thần không kìm lòng được hỏi cô.
Nhưng anh không nhận được câu trả lời nào cả, cô vẫn cứ đắm chìm trong dòng suy tư cua mình, chẳng hề nghe thấy câu hỏi của anh.
Hàn Minh Thư vẫn mãi suy tư về ý đồ của Dạ Y Viễn, sau khi về nước cô chỉ gặp anh ta hai lần.
Lần đầu gặp mặt là lúc cô đưa Bé đậu nành đi siêu thị, cô không nhận ra anh ta, sau đó anh ta đưa cho cô số của mình nhưng cô đã làm mất rồi.
Lần thứ hai anh ta nói rõ mình đang chờ cô ở siêu thị, còn nói là mình không có ý xấu nữa.
Không có ý xấu? Vậy anh ta muốn làm gì chứ?
Gặp lại người quen cũ nên muốn tâm tình sao?
Nếu chỉ vậy thì tại sao anh ta lại đột nhiên hợp tác với công ty của cô?
Không, không đơn giản như vậy.
Bồng có thứ gì đó lành lạnh chạm vào tay cô, Hàn Minh Thư thoáng chốc hoàn hồn lại, nhận ra là Dạ Âu Thần đang nảm lấy tay mình.
Cô sững ra giây lát rồi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Sao thế?”
“Em đang nghĩ gì vậy?” Dạ Âu Thần nhìn cô chăm chú, ánh mắt sắc bén, anh nhắc cô: “Hôm nay em cứ ngây người ra mãi, có chuyện gì vậy?”
Hàn Minh Thư mím mím môi, đoạn cô lắc đầu phủ nhận.
“Không có gì đâu, em đang nghĩ mấy chuyện liên quan tới công việc thôi.”
“Em gặp chuyện gì rắc rối à?”
“Làm gì có.”
Cô cứ như người mất hồn vậy, đến lúc hỏi lại chối quá mau, Dạ Âu Thần bắt đầu thấy hoài nghi.
Nếu cô không nói thì anh sẽ tự điều tra vậy.
Nhắc đến chuyện điều tra thì anh lại chợt nhớ ra là mình đã từng đồng ý sẽ không điều tra cô rồi, nếu tra xét chuyện công việc của cô, có liên quan với cô vậy có tính không nhỉ?
Dạ Âu Thần thoáng có hơi buồn rầu, sao trước kia anh lại tự mua dây buộc mình làm gì vậy chứ?