CHƯƠNG 638: NĂM NAY TÔI NĂM TUỔI
Hình như…
Hình như chưa bao giờ nghĩ đến.
Cho dù biết anh không thích cô, cho dù biết theo đuổi anh là một chuyện rất khó khăn.
Nhưng không phải cô đã biết chuyện này từ lâu rồi sao? Cô cũng đã tự nhủ với bản thân, cho dù khó khăn đến cỡ nào cũng đều phải theo đuổi được anh.
Loại đàn ông mặt lạnh lòng cũng lạnh như anh, theo đuổi rất vất vả.
Đừng nói là cô, cho dù là Tô Cửu, làm thư ký bên cạnh anh lâu như thế, cũng chưa thể lay động lòng anh dù chỉ một chút…
Thư ký.
Mắt Tiểu Nhan sáng rực, đột nhiên quay sang nhìn bé Đậu Nành.
“Bé Đậu Nành, con có đánh giá cao dì Tiểu Nhan của con không?”
“Dạ?” Bé Đậu Nành khó hiểu nhìn cô, không hiểu sao một giây trước cô còn đang ủ rũ, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên tràn đầy sức sống, trông có vẻ đầy tự tin.
“Dì cảm thấy… có lẽ dì vẫn còn cơ hội! Sau này dì không làm việc cho mẹ của con nữa, dì đi ứng tuyển vị trí thư ký của tổng giám đốc Hàn thị được không?”
Ánh mắt của bé Đậu Nành lập tức trở nên u oán.
“Dì Tiểu Nhan, nếu dì không giúp mami thì không phải mami sẽ càng bận hơn sao?”
“… Nhóc thối, chỉ biết nghĩ cho mẹ con, mẹ con không có dì thì vẫn có thể bỏ tiền thuê người khác mà. Loại nhân viên như dì chỉ cần tốn chút tiền lương là tìm được ngay. Nhưng cậu của con lại không giống thế, nếu dì Tiểu Nhan bỏ lỡ cậu của con, vậy sau này sẽ không có Hàn Đông thứ hai để dì theo đuổi đâu.”
Nói một tràng, Tiểu Nhan cảm thấy cô bị điên rồi. Bé Đậu Nành chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, sao cô lại đi nói mấy thứ này cho cậu bé chứ? Cậu bé không hiểu được!
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan đột nhiên giơ tay đập mạnh lên trán.
“Thôi thôi, dì không nói với con nữa, dù sao con là con nít cũng không hiểu được mấy chuyện này, chờ mami con về dì lại nói với mẹ con về chuyện này. Chờ dì theo đuổi được cậu của con rồi, đến lúc đó không cần lo mấy chuyện khác, dì lại về công ty của mẹ con để giúp đỡ.”
Nghĩ đến những ngày tháng tương lại, vẻ mặt và ánh mắt của Tiểu Nhan lập tức ngập tràn vui vẻ.
Bé Đậu Nành thấy dì Tiểu Nhan như thế, bất đắc dĩ lắc đầu, giả vờ như đã trưởng thành nói: “Dì Tiểu Nhan, con không muốn đả kích dì, đường mờ mịt lại xa xôi.”
“Đường mờ mịt lại xa xôi?” Tiểu Nhan đột nhiên quay đầu nhìn bé Đậu Nành: “Con nghe được câu này ở đâu? Học lúc nào thế?”
“Ồ.” Bé Đậu Nành không đỏ mặt thở gấp mà nói: “Thầy cô trong trường dạy.”
“Thầy cô dạy?” Tiểu Nhan nghi ngờ nheo mắt lại, cắn môi: “Kỳ lạ, không phải con học nhà trẻ sao? Sao thầy cô lại dạy mấy thứ này?”
“Lúc trước trong lúc cô dạy bọn con học tập, nói bây giờ bọn con còn nhỏ lắm, sau này còn rất nhiều thứ phải học, cho nên mới dạy cho bọn con câu thơ này.”
Tiểu Nhan nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy như vậy cũng khá hợp lí, nên gật đầu không nói gì nữa.
Thấy cô không suy nghĩ về đề tài này nữa.
Cuối cùng bé Đậu Nành cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà cậu bé thông minh, có thể nói dối trót lọt.
Lúc về đến nhà, Tiểu Nhan vừa nhấn mật mã vừa hỏi: “Con nói coi, bên này dì từ chức thì dễ rồi, nhưng ở bên nhận chức mới, nếu đến lúc đó cậu con không đồng ý thì phải làm sao đây?”
Còn có thể làm sao bây giờ?
Đây vốn dĩ là sự thật rõ ràng mà, hình như cậu không có hứng thú gì với phụ nữ, dì Tiểu Nhan đã biểu hiện rõ ràng như thế, lại còn đến ứng tuyển vị trí thư ký tổng giám đốc, chắc cậu sẽ trốn tránh không muốn gặp cô.
Càng miễn bàn đến việc thuê cô.
Nghĩ đến đây, bé Đậu Nành đột nhiên ngước mắt lên, dùng ánh mắt thương hại nhìn bóng lưng của Tiểu Nhan.
Dì Tiểu Nhan đáng thương ghê.
So với mami, mami được đàn ông theo đuổi, nhưng dì Tiểu Nhan không chỉ không có ai theo đuổi, mà còn phải theo đuổi ngược lại người ta, còn đi theo đuổi trúng một người cực kỳ khó theo đuổi nữa.
“Haizz!”
Nghĩ đến daddy, bé Đậu Nành thật sự nhịn không được thở dài một hơi.
Tiểu Nhan mở cửa, nghe cậu bé thở dài, tò mò hỏi.
“Còn nhỏ mà thở dài gì thế? Mau vào đi, tối nay chúng ta nấu mì ăn được không?”
“Dạ được dì Tiểu Nhan.”
Rầm!
Sau khi đóng cửa lại, Bé Đậu Nành thay giày ở khu vực để tủ giày, sau đó mang dép lê đeo cặp lên lầu.
Sau khi lên lầu mở cửa phòng ra, đặt cặp lên bàn học, cậu bé lại quay người đi vào phòng Hàn Minh Thư, cầm lap top của Hàn Minh Thư quay về phòng cậu bé.
Sau khi đóng cửa lại, bé Đậu Nành mở laptop ra.
Cậu bé có bật định vị trong di động của mami, có thể kiểm tra vị trí của Hàn Minh Thư bất cứ lúc nào.
Thấy mami của cậu đang ở sân bay, bé Đậu Nành chớp đôi mắt đen như pha lê, nghĩ nghĩ lại bắt đầu định vị một vị trí khác.
Kết quả cuối cùng, không ngờ là hai người đều ở sân bay.
Bé Đậu Nành đột nhiên duỗi tay bụm miệng cười ha ha, có phải không bao lâu nữa cậu bé đã có thể nhìn thấy daddy không? Nghĩ đến những chuyện daddy từng làm với mami, bé Đậu Nành lại hừ lạnh.
Daddy thối tha, cậu bé còn rất nhiều món nợ muốn tình cùng ba nữa.
Thật hy vọng mami nhanh chóng làm huề với daddy, sau đó cậu bé đã có thể dựa vào thân phân mà lừa gạt, vơ vét tài sản của Dạ Âu Thần rồi.
Cho ba biết con trai của ba giỏi cỡ nào.
Cũng nói cho ba biết, ăn hiếp mami sẽ không có kết quả tốt!
Bé Đậu Nành nhanh nhẹn lướt ngón tay trên bàn phím trong chốc lát, sau đó vào trong group chat của cậu bé.
Cậu bé vừa xuất hiện, group chat lập tức nổ tung.
Tên Mập: {Má ơi! Hình như tôi nhìn thấy quỷ!}
Phong Thần: {Giơ tay, hình như tôi cũng thấy. Ồ không, còn đáng sợ hơn cả quỷ nữa.}
Bé Đậu Nành nhìn đoạn chat này, hơi cạn lời gõ chữ.
Đậu Tương: {Tôi thành quỷ từ khi nào thế?}
Khoai Sọ: {Lâu lắm rồi cậu không xuất hiện, sau đó mỗi khi xuất hiện giống hệt như bóng ma, cậu không phải quỷ thì còn ai nữa?}
Đậu Tương: {…}
Khoai sợi: {Đậu à, cuối cùng cậu cũng đến, tôi nhớ cậu muốn chết, cậu làm sao thế? Thoắt ẩn thoắt hiện, mấy anh em bọn tôi lại không liên lạc với câu được, nếu không cậu cho bọn tôi số điện thoại đi.”
Cho bọn họ số điên thoại? Bé Đậu Nành nghĩ đến tuổi của bản thân, mím môi mỏng, tiếp tục gõ chữ.
Đậu Tương: {Không được! Mami của tôi không đồng ý!”
Tên Mập: {???}
Khoai Sọ: {????}
Phong Thần: {?????}
Khoai sợi: {??????}
Một loạt dấu chấm hỏi phía sau lập tức tràn khắp màn hình, làm bé Đậu Nành một lúc lâu sau vẫn không lấy lại tinh thần.
Phong Thần: {Mẹ ơi tôi không nhìn lầm chứ? Đại ca vừa mới nói cái gì? Mami của cậu ta không đồng ý??”
Khoai sợi: {Phụt, tôi cười chết mất, không lẽ đại ca đến vô ảnh đi vô tung của chúng ta lại là bé cưng của mẹ? Là loại người siêu cấp nghe lời mẹ, không có ý kiến riêng sao?}
Khoai Sọ: {Có dự cảm không tốt, đại ca… có phải cậu còn nhỏ lắm không?}
Tên Mập: {Hửm? Nói thế cảm thấy hình như cũng đúng, đại ca, đừng nói là cậu vừa mới trưởng thành đó nha?}
Mới trưởng thành? Bé Đậu Nành chớp mắt, gõ chữ.
Đậu Tương: {Không phải.}
Tên Mập: {Làm tôi sợ muốn chết, tôi đã nói mà, sao đại ca lại là con nít được, mẹ nó Khoai sợi anh đừng có ăn nói lung tung dẫn chủ đề nữa, tôi ghét nhất loại người dẫn chủ đề như anh.}
Nhưng Tên Mập vừa mới gõ chữ xong, Đậu Tương lại gõ ra một hàng chữ khác.
{Năm nay tôi mới năm tuổi.}