CHƯƠNG 672: KHÔNG HAY RỒI
“Em chào cô.” Sau khi Bé Đậu Nành xuống xe thì chào hỏi với nhóm giáo viên, sau khi nhìn thấy cái cặp ở trên tay của cô ta, liền ngẩng đầu lên: “Cô ơi, cặp của em là do mẹ em đưa đến ạ?”
Bởi vì sự xuất hiện của Dạ Âu Thần làm cho mấy giáo viên ở đây thất thần, lúc này đã lấy lại tinh thần, nhẹ gật đầu.
“Đúng vậy, cặp sách là do mẹ của em vừa mới đưa tới, cô ấy nói là một lát nữa sẽ có người đưa em đến đây, người này là… Ba của em à?”
Bé Đậu Nành suy nghĩ, sau đó lắc đầu.
“Trưa nay trường học có cơm ăn.”
Dạ Âu Thần suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Vậy được rồi, tối nay ba đến đón con.”
Lúc này, Bé Đậu Nành mới nhẹ gật đầu.
“Đi vào đi.” Dạ Âu Thần vỗ nhẹ lên lưng của thằng bé.
Đúng lúc này bên cạnh truyền đến một âm thanh kinh ngạc.
“Đây đây không phải là cậu Dạ đó ư?”
Nghe nói như thế, Dạ Âu Thần và Bé Đậu Nành cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mang kính mắt đang đứng trước mặt bọn họ, lúc nhìn thấy Dạ Âu Thần thì căng thẳng xoa xoa hai tay, sau đó lại nhìn Dạ Âu Thần, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt.
“Cậu, cậu Dạ, đây là… Con trai của ngài?”
Dạ Âu Thần đánh giá ông ta một chút, trong ấn tượng hoàn toàn không biết người này, nhưng mà ở trước mặt con trai không thể quá lạnh lùng, chỉ có thể nhẹ gật đầu ừ một tiếng.
Cậu Dạ kiêu ngạo của tập đoàn Dạ thị trong truyền thuyết sẽ không đặt người không có phận sự vào trong mắt, nhưng mà bây giờ ông ta chào hỏi với cậu Dạ, thế mà anh lại để ý tới mình. Thế là người đàn ông trung niên trở nên hưng phấn kích động, cảm thấy cậu Dạ trong truyền thuyết cũng không phải là người khó ở chung như thế.
Thế là ông ta kích động trực tiếp vươn tay ra với Dạ Âu Thần.
“Cậu, cậu Dạ, chào cậu, tôi tôi tôi là quản lý bất động sản Lâm thị, tôi tên là…”
Dạ Âu Thần có chút không kiên nhẫn nhíu chặt lông mày, người này muốn làm cái gì vậy chứ? Thế là lúc người kia nói được một nửa thì Dạ Âu Thần đã vỗ vỗ vào cặp sách của Bé Đậu Nành.
“Con đi vào trong nhanh đi, đừng có đứng ngốc ở đấy nữa.”
Bé Đậu Nành lại chớp mắt nhìn anh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông đang lắp bắp nói chuyện, sau đó hỏi: “Sao ông ấy lại sợ chú như vậy?”
Câu hỏi này vừa mới được nói ra, Dạ Âu Thần liền cảm thấy thân thể của mình cứng đơ.
“Là bởi vì chú rất đáng sợ hả?” Thằng nhóc chớp chớp mắt, một bộ dạng ngay thơ vô tội, nhưng mà lại không biết trong sự ngây thơ này lại ẩn chứa gian xảo.
Vừa mới gặp con trai không bao lâu, vốn dĩ đã không có thiện cảm, nếu để cho con trai cảm thấy mình là một người ba không thể ở chung, đây chẳng phải đã kéo thấp điểm ấn tượng xuống rồi hả?
Suy nghĩ của Dạ Âu Thần lập tức trở nên phức tạp, bên môi xuất hiện một nụ cười có chút cứng ngắc: “Làm sao lại như thế được chứ, ba của con là người rất tốt, không đáng sợ.”
Nói xong, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh, đôi môi mỏng hé mở: “Ông vừa mới nói ông tên là gì?”
Người đàn ông trung niên đeo mắt kính sửng sốt rất lâu mới phản ứng lại được, vội vàng xoa tay lên áo nói: “Tôi tôi nói tôi là quản lý bất động sản Lâm thị, vẫn luôn rất ngưỡng mộ cậu Dạ, hi vọng là có cơ hội có thể hợp tác với quý công ty…”
Nói xong, người đàn ông trung niên còn muốn tận dụng cơ hội này nhanh chóng rút danh thiếp của mình ra đưa cho Dạ Âu Thần.
“Đây là danh thiếp của tôi.”
Ngón tay của ông ta run run đưa danh thiếp của mình, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, chỉ sợ Dạ Âu Thần không nhận lấy nó thì mặt mũi của mình không còn nữa.
Người xung quanh không biết tại sao thế mà lại cũng khẩn trương theo ông ta.
Bé Đậu Nành vẫn luôn ngửa đầu nhìn Dạ Âu Thần, cho dù là lúc này Dạ Âu Thần có bệnh ưa sạch sẽ, trong cái nhìn chăm chú từ đôi mắt ngây thơ của con trai mình, anh cũng không thể không đứng dậy nhận lấy danh thiếp trong tay của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy anh nhận lấy danh thiếp của mình, thân thể run rẩy dữ dội hơn, kích động đến nỗi đỏ cả tròng mắt. Dạ Âu Thần để tỏ lòng thân thiện, anh còn đưa danh thiếp của mình cho đối phương.
“Đây là của tôi.”
Người đàn ông nhận lấy danh thiếp, kinh ngạc đến nỗi vẫn còn chưa tỉnh hồn lại.
“Cảm ơn, cảm ơn cậu Dạ… Tôi nhất định sẽ trân trọng tấm danh thiếp này, à đúng rồi… Tôi có thể bắt tay với cậu một cái được không?”
Nói đến đây, người đàn ông lại đưa tay ra một lần nữa, sắc mặt mong đợi nhìn Dạ Âu Thần.
Chuyện này đối với Dạ Âu Thần là người ưa thích sạch sẽ chính là một loại khiêu chiến, hơn nữa còn phải nắm tay với một người đàn ông xa lạ, gân xanh trên trán của Dạ Âu Thần giật giật, ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía đối phương.
Đáng tiếc là người đàn ông đã sớm bị kinh ngạc làm cho choáng váng đầu óc, làm gì còn để ý đến ánh mắt tràn ngập cảnh cáo của Dạ Âu Thần nữa cơ chứ.
Dạ Âu Thần nhìn bé Đậu Nành, thằng nhóc vẫn còn đang nhìn anh.
Bất đắc dĩ, Dạ Âu Thần kéo kéo môi, lúc này mới duỗi tay ra nắm lấy tay với người đàn ông.
Người đàn ông trung niên càng kích động hơn nữa, sau khi rút tay về lại xem như bảo bối, biểu cảm trên mặt cùng với động tác của ông ta mang đến cho người ta một loại ảo giác là cả đời này sẽ không rửa tay.
“Ngoan, ba rất hiền, Bé Đậu Nành không cần phải sợ ba, con vào trong nhanh đi.”
Sau khi nắm tay với người lạ xong, Dạ Âu Thần cảm thấy cả người rất không thoải mái.
Bé Đậu Nành nhìn thấy biểu cảm kiềm chế của Dạ Âu Thần, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Thằng bé xoay người lại đi vào trong trường học, phất phất tay nói lời tạm biệt với Dạ Âu Thần.
Nhìn Bé Đậu Nành biến mất trong tầm mắt của mình, Dạ Âu Thần mới thở dài một hơi, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đang say mê trong tưởng tượng của mình, sau đó anh không mang theo biểu cảm mà bước về phía trước.
Bởi vì nắm tay với người đàn ông xa lạ đó cho nên hiện tại cả người của Dạ Âu Thần đều không thoải mái, sau khi trở lại xe, anh ngồi trên ghế điều khiển, gương mặt lạnh lùng lấy khăn tay ra tỷ mỉ nghiêm túc lau tay một lần, không bỏ qua bất kỳ một góc cạnh nào.
Sau khi lau xong, trực tiếp ném khăn vào trong thùng rác ở bên cạnh.
Cả nửa ngày, anh dựa lưng ra chỗ ngồi, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Muốn giải quyết thằng nhóc này, chắc có lẽ là còn rất khó.
Lúc nào thằng bé mới có thể gọi mình một tiếng ba đây?
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần mấp máy, sau đó lại mở mắt ra một lần nữa.
Người phụ nữ ấy đã đến trường học sớm như thế, đưa cặp sách tới nhưng mà người thì không ở lại, lại không dám gặp anh à?
Tại sao lại không dám gặp anh? Sợ anh chất vấn? Hay là chột dạ cảm thấy mình sai, cho nên không dám đối mặt với anh?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần kéo kéo cà vạt của mình, có chút tức giận.
Bởi vì anh phát hiện cho dù là nguyên nhân nào thì anh đều bực bội muốn chết.
Trôi qua cả nửa ngày, chiếc xe dừng ở cửa trường học mới chậm rãi đi khỏi, một đám giáo viên nữ nhịn không được mà châu đầu kề tai thảo luận.
“Người lúc nãy chính là ba của Bé Đậu Nành đó hả, đẹp trai quá đi!”
“Thật sự rất đẹp trai luôn, nhưng mà nhìn rất quen mắt, hình như là tôi đã nhìn thấy ở nơi nào đó…”