TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 694: NGỐC À?

Một cuộc họp kéo dài, khi hội nghị kết thúc, tất cả mọi người dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời khỏi phòng họp.

Lang An chịu đựng mấy giờ đồng hồ, có mấy lần nhìn sườn mặt lạnh lùng của Dạ Âu Thần suýt chút nữa không nhịn được muốn đến gần tai anh để nói với anh là mợ chủ tới đang chờ cậu Dạ ở ngay văn phòng.

Thế nhưng vừa nghĩ tới những điều Hàn Minh Thư căn dặn anh ta đừng nói cho cậu Dạ biết là cô tới thì Lang An lại miễn cưỡng nhịn được sự xúc động này xuống.

Cho nên hội nghị vừa kết thúc, Lang An liền bước lên trước quay người tiến đến bên cạnh Dạ Âu Thần hạ giọng nói.

“Cậu Dạ.”

Ánh mắt Dạ Âu Thần vẫn còn rơi vào trên tài liệu, đôi môi mỏng bỗng nhúc nhích: “Nói.”

“Mợ chủ…”

Vừa mới nói hai chữ này, động tác tay của Dạ Âu Thần dừng lại, phút chốc ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.

Ánh mắt bén nhọn này khiến Lang An giật nảy mình, vô thức lùi về sau một bước: “Dạ, cậu Dạ…”

“Cậu muốn nói cái gì?”

Dạ Âu Thần nhìn anh ta, vừa rồi rõ ràng anh nghe thấy Lang An nói một tiếng “mợ chủ”.

Anh cũng không cảm thấy mình nghe nhầm.

“…Cậu Dạ, tôi chỉ muốn nói là mợ chủ đến, đang đợi anh ở văn phòng.”

Vừa dứt lời, Dạ Âu Thần ở trước mặt liền trực tiếp đứng dậy, đồ cũng không dọn, trực tiếp đi ra ngoài phòng họp.

Tôi đi mất, chẳng trách mợ chủ không cho anh ta nói, cậu Dạ thực sự quá điên cuồng như vậy!

Lang An bước nhanh đuổi theo: “Cậu Dạ, cậu Dạ.”

Dạ Âu Thần hơi mất kiên nhẫn dừng chân lại: “Còn có việc gì?”

“Dạ thiếu, tôi chỉ muốn nói cho anh biết là cách đây mấy giờ mợ chủ đã đến, nhưng cô ấy dặn tôi không được nói với anh, để anh yên tâm họp.”

Lúc đầu Dạ Âu Thần còn nhịn không được nhíu mày, thế nhưng chẳng bao lâu sau lông mày lại dần dần giãn ra, dường như nghĩ tới điều gì đó, đầu lưỡi chống vào chân răng, đôi mắt sâu hơn một chút.

“Tôi biết rồi, thu dọn chỗ này một chút đi.”

Nói xong Dạ Âu Thần liền rời khỏi phòng họp.

Lang An nhận lệnh đi thu dọn, ai bảo anh ta là trợ lý của Dạ Âu Thần chứ?

Dạ Âu Thần bước chân không ngừng về tới văn phòng, đẩy cửa ra lại phát hiện bên trong trống rỗng, đâu còn bóng dáng Hàn Minh Thư?

Ánh mắt của anh tìm một vòng, phát hiện cửa phòng nghỉ đang đóng.

Thế là anh cất bước đi tới, lúc đi đến trước cửa phòng nghỉ Dạ Âu Thần vô thức thả nhẹ bước chân.

Sau khi mở cửa phòng nghỉ ra, quả nhiên thấy được bóng dáng mình luôn tập trung nghĩ đến kia.

Hàn Minh Thư đang nằm ở trên giường phòng nghỉ, mái tóc đen có lẽ bởi vì đi ngủ nên có chút lộn xộn, mặt hướng lên trời, chăn mền chỉ đắp một nửa.

Dạ Âu Thần nhìn trong một giây lát, thả nhẹ bước chân đi qua, cúi người xuống đắp kín chăn cho cô.

Sau khi đắp chăn xong, Dạ Âu Thần làm thế nào cũng không đứng thẳng được, anh nghiêm túc nhìn chăm chú người phụ nữ xinh đẹp đang im lặng ngủ, nhớ tới những lời vừa rồi Lang An nói với anh kia, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng xoa khuôn của cô, động tác vô cùng dịu dàng.

“Cô gái ngu ngốc, anh cần em phải suy nghĩ thay anh sao? Tới nói trực tiếp với anh là được rồi, tự một mình nằm ở đây như vậy, ngốc à?”

Đương nhiên Dạ Âu Thần biết những lời này là anh nói một mình, dù sao hiện tại Hàn Minh Thư đang ngủ, chắc chắn là không nghe thấy anh nói.

Nhưng mà ai biết một giây sau, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh của Hàn Minh Thư lại chợt thay đổi, sắc mặt của cô dường như có chút đau đớn, lông mày thanh tú nhíu chặt lại.

Dạ Âu Thần ý thức được có điều gì đó không ổn, cẩn thận nhìn lên mới phát hiện vầng trán trắng nõn của cô đều là mồ hôi lạnh.

Sao vậy?

Dạ Âu Thần vô thức khẽ gọi tên của cô: “Minh Thư?”

Nhưng mà Hàn Minh Thư không nghe thấy tiếng thì thào của anh mà hơi thở càng lúc càng gấp gáp, dáng vẻ giống như đang gặp ác mộng.

Dạ Âu Thần thấy cô như vậy, một người đàn ông to lớn cuống quýt đến độ có chút không biết phải làm thế nào, tay không biết để đâu, lại không dám đột ngột đánh thức cô, chỉ có thể không ngừng thì thào tên cô.

Không biết Dạ Âu Thần gọi đến lần thứ mấy thì Hàn Minh Thư đột nhiên mở mắt, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang ở gần trong gang tấc thì sợ hãi hét lên.

“Đừng sợ!”

Dạ Âu Thần vội vàng ôm bờ vai của cô, thì thầm nỉ non nói: “Là anh, là anh.”

Hàn Minh Thư: “…”

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai, giống như đang dỗ dành cô, Hàn Minh Thư chưa hoàn hồn sửng sốt một hồi lâu, trong đầu vẫn là những hình ảnh khủng khiếp vừa rồi.

Nhịp tim rất nhanh, hô hấp cũng bất ổn, tệ hơn nữa là mí mắt của cô giật kịch liệt.

Luôn cảm thấy có một linh cảm không rõ ràng.

Chẳng lẽ là vì những lời nguyền rủa mà trước đó Mạnh Mai Linh đã nói với cô?

“Sao vậy?”

Thấy cô bình tĩnh lại, Dạ Âu Thần đau lòng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán cho cô, nhìn cô ngay cả chóp mũi cũng đầy mồ hôi lạnh, anh dứt khoát trực tiếp cúi đầu dùng môi mỏng che kín lại.

Hàn Minh Thư lấy lại tinh thần, vô thức tránh né đôi môi của anh.

Bình thường nhận nước mắt của cô còn chưa tính, bây giờ anh còn muốn đến mút mồ hôi cô, trong lòng cô không thể chấp nhận được.

Hàn Minh Thư vừa trốn tránh, Dạ Âu Thần dứt khoát một tay chụp lấy gáy cô, một tay nâng khuôn mặt mềm mại của cô, không cho cô trốn nửa tấc.

“Đừng…” Hàn Minh Thư trốn không thoát, chỉ có thể cố gắng dùng lời nói để ngăn cản anh.

Kết quả Dạ Âu Thần làm như không nghe thấy, từng chút từng chút thay cô mút mồ hôi lạnh đi, biểu cảm trong đôi mắt màu mực dần dần trở nên sâu hơn, sau đó lúc anh lùi ra thấy Hàn Minh Thư vẻ mặt ghê tởm thì nhịn không được khẽ cười một tiếng.

“Tránh cái gì? Anh cũng không chê em.”

Hàn Minh Thư cắn môi dưới của mình: “Em tự chê em.”

“Gặp ác mộng à?” Dạ Âu Thần kề sát vào, áp trán vào cô hỏi.

Nhắc đến cơn ác mộng này, Hàn Minh Thư vẫn còn cảm thấy sợ hãi, thế là liền gật đầu, sau đó đột nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo săn chắc của Dạ Âu Thần.

“Giấc mơ có chút đáng sợ, em còn… chưa thích ứng kịp, để cho em dựa vào.” Cô dụi đầu vào trong ngực Dạ Âu Thần, buồn buồn nói một câu.

Dạ Âu Thần ôm lấy bờ vai của cô thì thầm: “Được, muốn dựa vào bao lâu thì dựa bấy lâu.”

Sau đó cúi đầu xuống, môi mỏng in lên tóc cô: “Mơ thấy cái gì? Nói cho anh nghe.”

Người trong lòng lắc đầu không lên tiếng, rõ ràng là không muốn nhớ lại.

“Không muốn nói vậy thì đừng nghĩ tới, ngủ cả buổi sáng có đói bụng không? Đợi một lúc anh đưa em đi ăn cơm trưa nhé?”

Hàn Minh Thư vùi người trong lòng anh, luôn cảm thấy mình vẫn có chút buồn ngủ, lúc vừa tỉnh lại mí mắt của cô giật dồn dập, thế nhưng bây giờ…lại tốt hơn nhiều.

“Hơi buồn ngủ, không muốn ăn lắm.”

Nói xong những lời này, Hàn Minh Thư lập tức cảm thấy mình kiểu cách không chịu được, sao lại cảm thấy cô giống như đang làm nũng với Dạ Âu Thần vậy? Cô là người lớn, cũng đã làm mẹ, thế mà…

Nghĩ tới đây Hàn Minh Thư hơi xấu hổ, thật muốn giả vờ như vừa rồi mình chưa từng nói gì.

“Không ăn không được, đói bụng thì sao? Ba bữa cơm vẫn phải đúng giờ, em không muốn ra ngoài thì chúng ta gọi món ăn?”

Nói xong Dạ Âu Thần lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi đồ ăn.

“Nhìn xem muốn ăn cái gì?”

Sau khi mở giao diện đặt đồ ăn ra, anh đưa điện thoại di động đến trước mặt Hàn Minh Thư.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi