TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 716: TRẬN MƯA NÀY, SẼ TẠNH SAO

Nói xong, Tô Cửu thuận tiện lấy điện thoại ra tra tình hình thời tiết nơi này, phát hiện hôm nay lại có mưa to, nhìn tình hình này…e rằng cũng không còn lâu nữa.

Việc gấp trước mắt là đưa Hàn Minh Thư về khách sạn, sau đó dỗ cô ngủ.

Như vậy thì đến lúc đó cho dù có mưa to thì cô cũng đã trong giấc ngủ rồi, hôm nay cô chạy cả ngày, mệt mỏi như vậy…

Tô Cửu thầm tính toán.

Nhưng Hàn Minh Thư lại nhìn ra cơn mưa bên ngoài, lòng đầy lo lắng.

Sao lại như vậy?

Đã nghèo còn gặp cái eo sao? Mưa lúc này, dù chỉ là mưa nhỏ thì cũng khiến cô rất lo lắng.

Lúc đến khách sạn, Hàn Minh Thư xuống xe đứng ở cửa không muốn vào lắm, quay đầu nhìn cơn mưa nhỏ tí tách.

“Trận mưa này sẽ tạnh sao?” Cô thì thào hỏi một câu, cũng không biết đang hỏi ai.

Tô Cửu đứng phía sau cô, nhìn cơn mưa nói: “Sẽ, cô Minh Thư, mưa đã dần nhỏ lại rồi, theo tình thế này thì không bao lâu sau mưa sẽ tạnh.”

Hàn Minh Thư vẫn đứng đó không nhúc nhích, Tô Cửu bước tới khoác tay cô: “Chúng ta vào trước đi, mưa nhất định sẽ tạnh.”

Hàng người bước vào khách sạn.

Hàn Minh Thư vào phòng, Hàn Đông không theo vào, hai người mặc dù là anh em, nhưng nam nữ vẫn là có khác biệt, cho nên Hàn Đông liền giao hết toàn quyền cho Tô Cửu giúp anh chăm sóc Hàn Minh Thư.

Tô Cửu đồng ý, sau khi vào phòng liền chuẩn bị nước nóng cho Hàn Minh Thư, thử độ ấm rồi giúp cô cởi váy cưới, vừa kéo dây kéo vừa khẽ nói: “Cô Minh Thư, ngâm nước nóng thả lỏng cơ thể một lát, tôi đã cho ngươi đưa bữa khuya tới rồi, ngâm xong ra ngoài cô ăn chén cháo ấm người, sau đó thì có thể nghỉ ngơi rồi.”

Hàn Minh Thư như rối gỗ mặc cô ấy giúp mình cởi váy cưới, tay chân Tô Cửu rất linh hoạt, rất nhanh thì trên người Hàn Minh Thư chỉ còn lại nội y, Tô Cửu chủ động nói: “Tiếp đây thì phải dựa vào cô Minh Thư rồi, khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ lại tới nhắc cô.”

Nói xong, Tô Cửu bèn ra ngoài.

Hàn Minh Thư ngây ngốc đứng trong phòng tắm, cô luôn nghĩ chuyện đổ mưa, cho tới khi rùng mình một cái cô mới phản ứng lại, vội cởi quần áo còn lại, sau đó bước vào bồn tắm.

Nước nóng vừa khéo, xâm nhập vào cơ thể, cơ thể cứng ngắc cả một ngày cuối cùng được thả lỏng, dù trái tim vẫn còn treo lơ lửng nhưng cơ bắp căng cứng quả thực đã được thư giãn.

Hàn Minh Thư chậm rãi dựa ra sau, để thân thể chìm vào trong nước.

Hai chân lại vì căng cơ, cô không kịp phòng bị trượt về phía sau, lực nổi của nước rất lớn, cô phản ứng theo điều kiện vươn tay bắt lấy hai bên thành bồn, lúc ngồi dậy thì đã sặc rồi, cô hít thở hổn hển.

Chỉ là chiếc bồn tắm nho nhỏ đổ đầy nước, sơ suất một chút thôi thì lực nổi của nước đã có thể khiến cô cảm nhận được tay chân luống cuống.

Vậy nếu…là đại dương vô bờ thì sao?

Hơn nữa, còn là hải vực đầy sóng gió.

Nếu…Dạ Âu Thần thật sự rơi vào đó, anh…có thể cứu được không?

Trong đầu không ngừng xoay chuyển, Hàn Minh Thư càng nghĩ càng tuyệt vọng, cô không ngâm nổi nữa, trực tiếp đứng dậy, ngay cả giọt nước trên người cũng không lau sạch đã khoác áo lung tung lên người, sau đó mở cửa phòng tắm ra ngoài.

Tô Cửu ở bên ngoài đang gọi điện thoại.

“Dạ, Hàn tổng, cô Minh Thư đang tắm, anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, dạ…không vấn đề gì, về phần…”

Cô ấy đang báo cáo tình hình của Hàn Minh Thư cho Hàn Đông, cửa phòng tắm phía sau bỗng mở ra, Tô Cửu nghiêng đầu sang, phát hiện trên người Hàn Minh Thư vẫn còn giọt nước, quần áo còn ướt thì đã bước ra.

Sắc mặt Tô Cửu biến đổi: “Cô Minh Thư.”

Đầu kia điện thoại, Hàn Đông cau mày: “Sao vậy?”

“Tôi không nói nữa, cô Minh Thư ra rồi.”

Nói xong, Tô Cửu nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó đặt điện thoại xuống đi về phía Hàn Minh Thư, vừa khéo chặn trước mặt cô.

Cô ấy vừa ra không tới ba phút thì Hàn Minh Thư đã ra rồi, chuyện này chứng minh cô căn bản không ngâm mình, hơn nữa quần áo trên người cũng ướt.

“Cô Minh Thư, sao cô lại ra nhanh vậy? Có phải nước nóng không thích hợp không? Còn nữa, sao cô không lau sạch người rồi hãy…”

Lời cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị Hàn Minh Thư nắm lấy cánh tay.

“Dẫn tôi tới hiện trường.”

Tô Cửu: “…”

“Lực nổi của nước biển lớn như vậy, lỡ anh ấy không chịu được thì sao? Cả đêm dài, nếu hi vọng cầu sinh của anh ấy vừa khéo ở đêm nay thì sao?”

Tô Cửu: “Cô Minh Thư…”

“Tô Cửu, tôi không muốn chờ ở đây nữa, tôi muốn ra ngoài.”

“Cô Minh Thư, bây giờ bên ngoài còn đang mưa, tôi khuyên cô không nên đi, cô vẫn nên nghe lời đề nghị của tôi, tắm xong rồi nghỉ ngơi đi.”

Hàn Minh Thư rất hận.

Cô thật sự rất hận, hận mình vô dụng.

Hận mình ban đầu tại sao không đi cùng anh, nếu vậy thì ít nhất dù Dạ Âu Thần có xảy ra chuyện thì cô cũng sẽ ở bên cạnh anh.

Hai người có thể đồng sinh cộng tử.

Mà không phải như bây giờ, cô không biết anh ở đâu, là sống hay chết.

Nếu không phải xảy ra chuyện này, Hàn Minh Thư cũng không biết, mình đã yêu anh đến mức muốn cùng anh đồng sinh cộng tử.

Trước đây tách ra chỉ là tách ra, ít nhất biết anh sống bình thường, anh còn sống, anh sống ngày càng tốt, cho nên cô có thể ở chỗ tối nhìn anh.

Nhưng bây giờ…

Cô phát hiện mình không có anh thì thật sự sắp điên rồi.

“Thư ký Tô.” Giọng Hàn Minh Thư khó được bình tĩnh trở lại, sắc mặt cô tái nhợt nhìn Tô Cửu trước mắt, bờ môi không chút huyết sắc chậm rãi nói: “Cô có thể hiểu không?”

Tô Cửu: “…”

Cô nói rõ ràng, nhưng lại không nhận được đồng cảm.

Vậy cô cần gì nói chứ? Thư ký Tô cho rằng cô sẽ tranh chấp với mình, ai biết cô lại xoay người đi, yên lặng quay về phòng tắm.

Cô không ngâm mình nữa, mà là đứng xối nước nóng, sau đó lại tìm bộ quần áo sạch sẽ thay, Hàn Minh Thư biết, mình cứ mãi thế này thì Tô Cửu sẽ không để cô ra ngoài.

Xem ra tối nay chỉ có thể ở đây một đêm thôi.

Đêm dần sâu.

Sắc đêm đen kịt, dù nơi xa có ánh đèn, nhưng vẫn không thể chiếu sáng tới đây, đêm không trăng mây đen che phủ, thật sự đen đến vươn tay cũng không thấy năm ngón.

Ầm ầm– Bầu trời tối tăm bỗng xẹt tia chớp, tiếng sấm cũng liền theo tới, cơn mưa nhỏ trước đó sau khi tích tụ vài giờ đã hóa thành hạt mưa cỡ hạt đậu, lộp bộp rơi xuống.

Trận mưa to gió lớn cứ bắt đầu như vậy.

Mưa to vô tình rửa sạch những đen tối vô tận này, đêm nay đối với rất nhiều người mà nói, là một đêm tuyệt vọng mà lại buồn bực.

Thân nhân người bệnh dần tới.

Có người liên lạc xong thì vội tới bệnh viện, nhìn thấy người đường xá xa xôi tới còn một hơi thở, vui đến phát khóc.

Có người, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.

Hải vực sóng gió đó, đêm nay…cũng bị trận mưa to công kích.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi