TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 734: LẦN NÀY VÔ CÙNG KHỔ SỞ

Nghe thấy tiếng gọi mẹ của bé đậu nành, Hàn Minh Thư cảm thấy trong lòng của mình chấn động một cái, sau đó cô chậm rãi di chuyển tầm mắt nhìn sang phía bé đậu nành.

Khuôn mặt của thằng nhóc dường như là bởi vì quá kích động mà trở nên đỏ bừng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy ánh sáng, trông vô cùng khao khát.

Bộ dạng này của thằng bé hoàn toàn không giận dỗi với cô bởi vì chuyện gọi video này hôm đó.

Mặc dù Hàn Minh Thư biết là đối với con nít mà nói căn bản không có loại ghi hận như thế này.

Có lẽ là bạn cho nó một bạt tay, nhưng mà sau một lúc thì sẽ tốt hơn, lại cho một viên kẹo, thế thì đứa nhỏ ngây thơ đơn thuần lập tức lại thích bạn.

Hiện tại có bé đậu nành là ví dụ thực tế bày ra ở trước mắt mình, Hàn Minh Thư cảm thấy ở chỗ trái tim truyền đến cảm giác đau nhức, sau đó lan ra khắp cả người.

Đôi môi của cô cử động, muốn nói cái gì đó.

Bé đậu nành lại đột nhiên nhào tới dùng sức ôm lấy cổ của Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư cứng người tại chỗ, cảm thấy cánh tay mềm mại của thằng nhóc này đang vòng ở trên cổ của mình, sau đó bàn tay nhỏ lại nhẹ nhàng chạm vào phần gáy của cô, thằng nhóc mềm giọng gọi: “Mẹ ơi, bé đậu nành nhớ mẹ lắm!”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ngón tay run run muốn đặt ở trên lưng của thằng nhóc.

Thằng nhóc đột nhiên lại nói: “Mẹ ơi, bây giờ mẹ có chịu để ý đến bé đậu nành chưa?”

Câu hỏi này cẩn thận từng li từng tí, giống như là sợ cô tức giận rồi lại không để ý đến thằng bé, làm cho người ta nghe thấy mà trong lòng đặc biệt chua xót.

Hốc mắt của Hàn Minh Thư đỏ lên, nhìn bé đậu nành rồi nhỏ giọng nói: “Nếu như mẹ vẫn luôn không để ý đến con, bé đậu nành sẽ giận mẹ không?”

Bé đậu nành chớp chớp mắt, biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn trông vô cùng ngây thơ mà nghiêm túc: “Sẽ không đâu mẹ, bé đậu nành sẽ không tức giận với mẹ đâu.”

“Thật hả? Vậy nếu như mẹ vẫn luôn không để ý đến lời nói của con thì sao?”

Nghe nói như vậy, bé đậu nành á lên một tiếng, nghiêng đầu nói: “Nếu như mẹ vẫn luôn không để ý đến lời nói của bé đậu nành, vậy thì bé đậu nành sẽ chờ mẹ mà, dù sao thì con cũng là bé cưng ruột của mẹ, một ngày nào đó mẹ cũng sẽ để ý đến bé đậu nành thôi.”

Lời nói này Hàn Minh Thư nghe thấy không chỉ trong lòng thương xót, còn đặc biệt áy náy.

Rốt cuộc là cô không có trách nhiệm đến cỡ nào mới có thể dạy dỗ một đứa nhỏ như bé đậu nành, quan tâm như thế, lại hiểu lòng người như thế.

Dựa theo tình huống bình thường, bé đậu nành phải giận dỗi cô mà không phải là giống như bây giờ, bỏ qua cho lời nói và hành động trước đó của cô, hơn nữa còn mang theo vẻ mặt không hối hận mà nói sẽ chờ đợi cô.

Đây là đứa con trai tuyệt vời đến cỡ nào?

Hàn Minh Thư cảm động không chịu được, kéo bé đậu nành vào trong ngực: “Trước đó là do mẹ không đúng, sau này mẹ sẽ không như vậy nữa.”

“Mẹ ơi, ba…”

“Chuyện của ba con đợi một lát nữa trở về mẹ sẽ nói cho con biết, hiện tại ở nơi đây có nhiều phóng viên, chúng ta về nhà trước đi.”

Bé đậu nành khéo léo nhẹ gật đầu.

Bởi vì ngồi xe của nhà họ Hàn, cho nên Hàn Minh Thư cùng với đám người Tiểu Nhan cùng trở về nhà họ Hàn, đi được nửa đường Lang An và Tô Cửu ngồi xe khác, cả hai đều có công việc riêng cần phải trở về xử lý.

Sau khi trở lại nhà họ Hàn, Hàn Đông nói với Hàn Minh Thư: “Khoảng thời gian này em cứ ở lại nhà họ Hàn đi, hiện tại sức khỏe của em quá yếu ớt, ở lại nhà họ Hàn có người chăm sóc cho em.”

Hàn Minh Thư suy nghĩ rồi lắc đầu.

“Em không ở nhà họ Hàn đâu.”

Nghe nói vậy, Hàn Đông cau mày: “Em muốn trở về căn hộ của em ư? Nơi đó căn bản không có người nào chăm sóc cho em, nếu như em nhất định phải trở về vậy thì em cứ tìm trong nhà của anh, dẫn một người giúp việc đi cùng với em.”

Hàn Minh Thư lắc đầu: “Em cũng không trở về chung cư đâu.”

Lời nói này làm Hàn Đông không hiểu cái gì hết.

Cô không trở về chung cư, cũng không ở lại nhà họ Hàn, vậy cô muốn đi đâu?

Chẳng lẽ là cô lại muốn đến ở công ty?

Trong lúc Hàn Đông đang nghi hoặc, Hàn Minh Thư nhỏ giọng nói: “Em chuẩn bị dẫn theo bé đậu nành đến biệt thự Hải Giang ở.”

Biệt thự Hải Giang là nơi ở của Dạ Âu Thần, đương nhiên cô muốn trở về nơi mà anh đã ở.

Hàn Đông sửng sờ.

Có làm như thế nào cũng không nghĩ đến thế mà cô lại muốn đến biệt thự Hải Giang sống.

Đang suy nghĩ, Hàn Minh Thư đã cúi đầu xuống nhìn bé đậu nành đang đứng ở bên cạnh chân mình, dịu dàng hỏi: “Bé đậu nành, mẹ muốn dời đến biệt thự Hải Giang ở, con có đồng ý đi đến đó với mẹ không?”

Bé đậu nành nghe xong lập tức ôm lấy bắp chân của cô, dùng sức gật đầu.

“Dạ, mẹ đi đâu thì bé đậu nành đi theo đến đó.”

“Ngoan lắm.” Hàn Minh Thư sờ sờ đầu của thằng bé, sau đó lại ngẩng đầu lên: “Anh, tối nay sau khi ăn cơm xong anh để chú Nam đưa chúng em đến biệt thự Hải Giang nha.”

Cô muốn đến sống ở biệt thự Hải Giang cũng không có gì đáng trách.

Nếu như Dạ Âu Thần không có chuyện gì, hiện tại cô với anh chính là vợ chồng, vợ chồng ở cùng một chỗ cũng là chuyện rất bình thường.

“Được rồi.”

“Bé đậu nành, con đi lên lầu dọn đồ của mình đi.”

Bé đậu nành gật đầu chạy lên trên lầu nhanh như chớp.

Hàn Đông nhìn bóng dáng thằng bé mà có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thằng nhóc này trở mặt thật là nhanh mà, cũng không nghĩ đến những ngày mẹ của thằng bé không thèm để ý đến thằng bé, rốt cuộc là ai đã chăm sóc cho thằng bé.

Muốn đi, thế mà lại không có chút không nỡ nào.

Cứ luôn cảm thấy người cậu này bị xem nhẹ hoàn toàn.

Sau khi ăn cơm tối xong, chú Nam liền đưa bé đậu nành và Hàn Minh Thư đến biệt thự Hải Giang.

Người rối rắm nhất chính là Tiểu Nhan, cô và Dạ Âu Thần không có quan hệ gì, cô căn bản không thể đi theo Minh Thư đến ở biệt thự Hải Giang, lại không thể ở nhà họ Hàn.

Cho nên cuối cùng cô cũng chỉ có thể trở về căn hộ của mình.

Lúc chú Nam thả cô xuống xe, Tiểu Nhan vẫn còn đáng thương mà nhìn Hàn Minh Thư.

“Minh Thư, cậu thật sự không xuống xe ở cùng với tớ hả? Một mình tớ ở trong một căn nhà lớn như vậy, tớ sợ lắm.”

Hàn Minh Thư: “… cậu cũng là người đã trưởng thành rồi, có cái gì mà sợ cơ chứ?”

“Người trưởng thành thì như thế nào, căn nhà lớn như vậy có một người ở thì cũng sợ chứ bộ, nếu không thì… cậu để bé đậu nành…”

“Không được đâu! Nếu như sợ thì cậu đi tìm anh của tớ đi, đi thôi chú Nam.”

Chú Nam gật gật đầu với Tiểu Nhan, sau đó lái xe đi khỏi, chỉ còn lại một mình Tiểu Nhan đứng im tại chỗ tức giận không chịu được.

Minh Thư xấu xa, thế mà lại kêu cô có sợ thì cứ kiếm anh cô ấy đi, cô dám tìm hả?

Biệt thự Hải Giang.

Từ khi tin tức của Dạ Âu Thần truyền đi khắp toàn bộ Mạc Thành, người trong biệt thự của Hải Giang đều biết hết, lúc này đều đau lòng chịu không được, có điều vẫn thực hiện nghĩa vụ của mình, dù sao thì bọn họ đã nhận tiền lương rồi.

Bây giờ đã hơi trễ, nhìn thấy có xe chạy về đây, người trông coi cổng biệt thự Hải Giang đều nghiêm túc.

Xe dừng ở cửa cổng biệt thự Hải Giang, cửa xe mở ra, Hàn Minh Thư dẫn theo bé đậu nành bước xuống xe.

Mấy người bảo vệ nam lập tức bước lên chào đón, kích động gọi: “Mợ chủ!”

“Mợ chủ, cậu Dạ, cậu ấy…”

Hàn Minh Thư ngắt lời anh ta: “Làm phiền các người rồi, ở phía sau xe có đồ đạc, lấy giùm tôi đi, cảm ơn.”

Cô không nhắc đến một lời liên quan đến chuyện Dạ Âu Thần, nhưng mà sắc mặt cùng với thân hình gầy gò một vòng của cô đã cho mọi người nhìn ra được tình trạng của cô không tốt, cho nên cũng không hỏi nhiều nữa, bước lên lấy vali thay cho cô.

“Chú Nam, vất vả cho chú rồi, trên đường trở về chú cẩn thận đó.”

“Được rồi, vậy chú Nam đi trước đây.”

Mấy người bảo vệ mang theo vali đi vào biệt thự Hải Giang cùng với Hàn Minh Thư và bé đậu nành.

Thật ra thì số lần Hàn Minh Thư đến đây cũng không nhiều, lần nào đến tâm trạng cũng không giống nhau.

Lần này, vô cùng khổ sở.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi