CHƯƠNG 754: CÓ DUYÊN GẶP LẠI
Hàn Minh Thư đương nhiên biết danh tính nhà thiết kế của mình sẽ đưa tới sự chỉ trích từ họ.
Ai có thể nghĩ tới một nhà thiết kế sẽ đi làm một trợ lý thư ký?
Vì vậy, khi điền thông tin cô chỉ nói rằng mình có một số kinh nghiệm làm thiết kế, và các tác phẩm thiết kế trước đây của cô đều sử dụng tên tiếng Anh.
Lần này cô điền bằng tiếng nước H, tên tiếng Anh chỉ là điền kèm theo.
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười: “Thành thật mà nói, tôi vốn là muốn ứng tuyển vào vị trí nhà thiết kế, nhưng những nhà thiết kế của quý công ty dường như đã ở thế bão hòa. Hơn nữa… trước đây tôi chỉ làm nhà thiết kế được một thời gian, không có nhiều kinh nghiệm, vì vậy tôi cũng không tiện ứng tuyển trực tiếp vào vị trí nhà thiết kế, chỉ đành phải chuyển sang nhu cầu thứ yếu, làm một trợ lý thư ký.”
Người đàn ông hói đầu cảm thấy hứng thú với những gì cô nói: “Ồ? Ý cô là, cô vì thiết kế mà đến?”
Hàn Minh Thư hiển nhiên gật đầu.
“Tất nhiên, mặc dù công ty của Uất Trì toàn diện, nhưng thiết kế là tốt nhất.”
Hàn Minh Thư thậm chí còn giở lên một tác phẩm do công ty Uất Trì thiết kế trước đó đã tỏa sáng như thế nào trong tuần lễ thời trang và cô đã đánh giá cao người thiết kế tác phẩm này như thế nào.
Nói xong lời cuối cùng, Hàn Minh Thư thậm chí còn thêm vào một tiếng thở dài đáng tiếc.
“Tiếc là tôi địa vị thấp kém, không có cơ hội làm quen với nhà thiết kế xuất sắc đó. Nếu như… để tôi gặp mặt và xin chữ ký thì tốt quá.”
Nữ nhân viên áo trắng: “…”
Người đàn ông hói đầu chớp mắt nhìn nữ nhân viên áo trắng bên cạnh cô: “Nhà thiết kế mà cô ấy nói hình như là cô à?”
“Hả?” Hàn Minh Thư có vẻ ngạc nhiên: “Chị chính là nhà thiết kế tác phẩm đó? Là thật sao?”
Nữ nhân viên áo trắng vừa rồi còn có ác ý với Hàn Minh Thư, lúc này cũng cảm thấy xấu hổ. Cô ta vốn rất coi thường cô. Suy cho cùng những người tới gần đây đều đến vì Uất Trì Thần, người được sắp xếp đến đây. Nhưng bây giờ lại xuất hiện một người hâm mộ mình.
Mà người hâm mộ này không nhận ra mình, sau đó bày tỏ sự ngưỡng mộ trước mặt mình.
Động tác của Hàn Minh Thư rất nhanh, muốn mở túi xách ra, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó và dừng tay lại.
Nữ nhân viên áo trắng chú ý tới hành động của cô: “Cô muốn làm gì?”
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười: “Tôi muốn sau khi phỏng vấn xong xin chữ ký của chị. Tôi thật sự rất thích tác phẩm thiết kế của chị.”
Những lời này đều là thật.
Cô thực sự thích tác phẩm thiết kế của nữ nhân viên áo trắng này. Hồi đó, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã vô cùng thích, sau đó cô còn tìm hiểu về nó, thậm chí còn lật xem lại các tác phẩm trước đây của nhà thiết kế, sau đó biết được là chị ta.
Thực ra, Hàn Minh Thư đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng. Nếu cô đã quyết định đi con đường này, tất nhiên sẽ không để ý muốn của mình bị đánh tan.
“Vừa rồi tôi còn tưởng cô muốn ký tên tại chỗ nữa.”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Thật sự xin lỗi, tôi có chút quên mình, suýt nữa tôi đã quên mất những người khác ở đây. Tôi tại đây tạ lỗi với các vị, nhưng… cá nhân tôi rất thích thiết kế, mong mọi người cho tôi cơ hội để rèn luyện.”
Người đàn ông hói đầu khép lại sơ yếu lý lịch của cô.
Mà người phụ nữ trung niên bên phải cho tới giờ vẫn ngồi không nhúc nhích, lúc này lại có chút hứng thú, mở sơ yếu lý lịch của cô ra xem, sau đó hỏi: “Cô cảm thấy tầm quan trọng của trợ lý thư ký nằm ở đâu?”
Tầm quan trọng của trợ lý thư ký?
Hàn Minh Thư không nghĩ bên kia sẽ hỏi câu này, vì vậy cô nhanh chóng suy nghĩ một hồi trong đầu, lời nói cũng theo đó nói ra.
“Thật ra… tôi cho rằng tầm quan trọng của trợ lý thư ký không lớn.”
“Hoàn toàn không nhất thiết phải tồn tại, chỉ có điều là có đôi lúc, có nhiều chuyện cần phải có thêm một người để hoàn thành nó mà thôi.”
“Tôi biết rồi.”
Người phụ nữ trung niên khép sơ yếu lý lịch của cô lại, rồi sau đó đặt nó sang một bên.
Hàn Minh Thư nhìn thẳng, mím môi, cũng không biết những gì mình nói có hợp với yêu cầu trong lòng chị ta không.
Cô đã sớm làm rõ danh tính của người này, vừa hay chính là thư ký của tổng giám đốc trước, đã làm thư ký nhiều năm, bề ngoài tuy chỉ là thư ký nhưng chị ta rất được Uất Trì Kim tin tưởng và giao việc, đặc biệt rất có tiếng nói trong công ty.
Việc tuyển trợ lý thư ký lần này, cũng là đề nghị chị ta đưa ra.
Lý do là vì chị ta đã lớn tuổi, có rất nhiều việc chị ta muốn làm nhưng không đủ sức.
Những người như vậy chắc hẳn không muốn có người cướp đi tình thế của mình, bất kể là… sắc đẹp hay là năng lực.
Vì vậy, Hàn Minh Thư chỉ có thể thu mình và nói những lời thứ yếu để giảm đi cảm giác tồn tại của mình.
Hi vọng… có thể thành công!
“Được rồi, phỏng vấn kết thúc, cô có thể ra ngoài.”
Hàn Minh Thư gật đầu, quay người lại trước khi đi ra ngoài, đi tới trước mặt nữ nhân viên áo trắng: “Cảm phiền chị, cho em xin chữ ký được không?”
Nữ nhân viên áo trắng trẻ tuổi cầm lấy cuốn sổ nhỏ trong tay cô, ho nhẹ một tiếng, sau đó ký tên của mình lên mặt bìa. Hàn Minh Thư vừa lòng thỏa ý cầm cuốn sổ rời đi.
Sau khi cô rời đi, Người đàn ông hói đầu liếc nhìn nữ nhân viên áo trắng đang tràn đầy ánh hào quang, líu ríu lên tiếng: “Người này được đấy, còn biết thuận theo sở thích.”
“Cái gì mà thuận theo sở thích?” Nữ nhân viên áo trắng nghe vậy không vui: “Ý anh là cô ta giả vờ là người hâm mộ tôi? Vậy sao cô ta không giả là người hâm mộ anh?
Vẻ mặt của người đàn ông hói đầu không sao cả: “Ai không biết Kiều Phước Nhã cô kiêu ngạo, khó khăn nhất? Trước đó có bao nhiêu người phỏng vấn đã bị cô mắng đến khóc? Cô không có kiểm tra và đếm lại sao?”
Kiều Phước Nhã: “… Anh nói năng lung tung! Sao người ta không khóc? Huống chi, nếu cô ta không phải người hâm mộ tôi, tuyệt đối sẽ không biết tác phẩm của tôi. Anh nói vậy là đang ghen tị với tôi à.”
Người phụ nữ trung niên ở bên nghe hai người cãi vã lẫn nhau, nhếch môi cười và khẽ nói: “Quả thực là một người lợi hại. Hai người lại có thể cãi nhau vì cô ta.”
Hàn Minh Thư đi vào khoảng mười mấy phút.
Khi bước ra, những người còn đang đợi bên ngoài đều kinh ngạc.
“Chao ôi, cô vào trong đó lâu thật? Người phỏng vấn thế nào? Có hung dữ không?”
Bởi vì Hàn Minh Thư là một người khác loài trong số họ, vì vậy ngay khi cô vừa bước ra ngoài, những người còn lại lập tức vây quanh lấy cô. Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, vô thức thu lại nụ cười trên mặt, thản nhiên nói: “Tạm được.”
“Họ đã hỏi những gì vậy? Làm sao cô có thể ở lại trong đó hơn mười phút trong khi những người khác chỉ phỏng vấn chưa đầy hai phút?”
Hàn Minh Thư chớp chớp mắt: “Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ đến mọi người. Đến lúc đó, mọi người sẽ biết người phỏng vấn hỏi đến vấn đề gì.”
Mọi người: “…”
Nhìn ra được Hàn Minh Thư không muốn nói thêm, bọn họ cũng không miễn cưỡng nữa. Suy cho cùng, không phải chỉ mười mấy phút thôi sao? Đắc ý gì chứ?
La Lo Li bước tới khoác tay cô: “Cô phỏng vấn tốt chứ? Chúng ta đi thôi?”
Hàn Minh Thư: “Cô đang đợi tôi?”
La Lo Li gật đầu.
“Cô đợi tôi làm gì?”
Cô gái này có chuyện gì vậy?
“Đợi cô cùng đi.”
Trông cô ta hoàn toàn không có dáng vẻ lúng túng, rất nhanh đã phản ứng lại: “À, hay là cô thấy không tiện? Vậy… chúng ta cùng nhau xuống lầu đi?”
Hàn Minh Thư thản nhiên từ chối: “Không được, lúc nãy đứng có hơi mệt tôi muốn ngồi đây một lát, cô đi trước đi.”
La Lo Li có chút thất vọng, gật gật đầu: “Vậy được rồi, tôi đi trước đây, có duyên gặp lại.”
“Ừ, có duyên gặp lại.”