TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 760: CAFE NƯỚC BỌT

Sự lạnh lùng trong giọng nói đó gần như có thể truyền từ trong điện thoại sang tay Hàn Minh Thư, nhưng…cảm giác thân thuộc trong giọng nói lại khiến Hàn Minh Thư run lên.

Cô vẫn đang nghĩ làm thế nào để đến gần Dạ Âu Thần, cố gắng kích động anh, giúp anh sớm nhớ lại những chuyện trước đó.

Anh ấy lại tự mình dâng cơ hội đến tận cửa.

Nụ cười giống như tên trộm gà hiện lên trong mắt Hàn Minh Thư, cô đáp lại: “Biết rồi ạ, tôi lập tức mang vào.”

Người ở đầu dây bên kia dường như không cảm thấy có điều gì không ổn, anh cúp máy.

Hàn Minh Thư vừa rồi còn cảm thấy mệt mỏi, bắp chân căng hết lên, nhưng lúc này cô lại tràn đầy năng lượng, cô vui vẻ quay lại chỗ ghế sofa đi giày lại, không quan tâm đến bất cứ cái gì khác, đi thẳng về phía phòng pha trà.

Lúc pha cafe, tâm trạng Hàn Minh Thư rất vui vẻ, bước đi nhanh nhẹn.

Tính khí của Dạ Âu Thần cô hiểu rất rõ, năm năm trước cô từng là trợ lý của anh, lúc đó cafe mà anh ấy uống đều là do cô pha.

Mặc dù lúc đó anh làm khó cô, nhưng sau này dần dần cũng không làm khó cô mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa.

Vì vậy Hàn Minh Thư hiểu rất rõ khẩu vị của anh ấy.

Rất nhanh sau đó, Hàn Minh Thư đã pha xong cafe và rời khỏi phòng thư ký.

Bây giờ đang là giờ nghỉ, nên tầng này rất yên tĩnh, không có người qua lại, chị Lâm cũng không ở đây, Hàn Minh Thư bưng tách cafe bước về phía trước.

Nghe nói phòng tổng giám đốc ở phía trong cùng của tầng này, vậy nên Hàn Minh Thư chỉ cần đi thẳng theo hướng trước mặt là được.

Cuối cùng thì cô cũng tới trước cửa phòng tổng giám đốc.

Tim cô đột nhiên đập liên hồi không có dự báo trước, Hàn Minh Thư hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

Hàn Minh Thư, mày lo cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một cốc cafe thôi mà, trước đây những chuyện này mày làm suốt rồi mà, mày quên rồi sao?

Không được lo lắng.

Kiềm chế lại sự lo lắng trong lòng, Hàn Minh Thư gõ cửa.

“Vào đi.”

Bên trong truyền tới một giọng nói không có chút ấm áp nào, trống không như vậy, nhưng lại trực tiếp chui thẳng vào trong lòng Hàn Minh Thư.

Cô đẩy cửa vào, bưng tách cafe vào trong.

Vừa đi vừa nhìn phong cách trang trí trong phòng, hình thức trang trí trong phòng có lẽ đã được thiết kế lại rồi, mặc dù anh ấy mất trí nhớ, nhưng phong cách trang trí vẫn không thay đổi giống như tính cách con người anh vậy, màu sắc chủ yếu là gam màu lạnh, cả phòng làm việc mang lại cho người khác cảm giác đặc biệt lạnh lẽo, cảm giác nghiêm túc vô cùng.

Bàn làm việc và sàn nhà được thu dọn sạch sẽ, điều này cũng cho thấy chủ nhân là một người ưa sạch sẽ.

Chà, vẫn là Dạ Âu Thần của trước đây.

Là Dạ Âu Thần của cô.

Hàn Minh Thư lén cười, sau đó bưng tách cafe đặt bên cạnh tay anh: “Tổng giám đốc, cafe của anh.”

Cô tiến đến rất gần anh, khi cô cúi xuống, mái tóc đuôi ngựa buộc sau gáy bất ngờ rủ về phía trước cánh tay, mang theo một hương thơm thoang thoảng.

Khi có người bước vào phòng Dạ Âu Thần thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, lúc nào cũng cắm mặt giải quyết công việc.

Chỉ lúc này, khi hương thơm thoang thoảng của người phụ nữ vương vấn xung quanh anh, Dạ Âu Thần mới nhận ra điều không bình thường.

Anh cau mày ngước mắt lên.

Bởi vì lúc này Hàn Minh Thư đang đặt tách cafe xuống, đúng lúc bắt gặp anh ngẩng đầu lên, vậy là gương mặt thanh tú của cô đã lọt vào tầm mắt của Dạ Âu Thần.

Hàn Minh Thư cũng vừa hay ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau.

Khoảng cách lúc này cũng coi như rất gần.

Hàn Minh Thư ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt không dời.

Cô không phải người mê trai, chỉ có điều…cảm giác mất đi rồi lại có lại, thật sự khiến cô không kìm chế được mà nhìn thêm vài lần nữa, dù chỉ là một cái cũng được!

“Nhìn đủ chưa?”

Giọng nói sắc bén bất ngờ vang lên, Hàn Minh Thư nhìn thấy đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần khẽ mở, nhìn cô với ánh mắt giễu cợt.

Cô định thần lại, đột ngột lùi sau vài bước, lắc lắc đầu.

“Xin lỗi.”

Dạ Âu Thần cười chế nhạo, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, dường như đã nhìn rõ hành động của cô từ lâu, cười nhạt: “Cô cũng có thủ đoạn đấy.”

Vậy mà có thể nổi bật trong đám đông phỏng vấn, đảm nhận vị trí trợ lý thư ký.

Điều quan trọng nhất là, Thư ký đó của anh trước từng là thư ký của Uất Trì Kim, rất khó có thể lọt vào tầm mắt của cô ta, vậy mà không ngờ người phụ nữ kỳ lạ này lại có thể vượt qua được.

Cũng đúng, cô sử dụng thủ đoạn với anh, thuận lợi khiến anh ghi nhớ cô, nói gì đến người khác.

Thủ đoạn? Hàn Minh Thư chớp chớp đôi mắt tuyệt đẹp, cô vẫn đang suy nghĩ Dạ Âu Thần đang ám chỉ điều gì?

Lẽ nào muốn ám chỉ thủ đoạn cô vào công ty sao?

Đang miên man suy nghĩ, Dạ Âu Thần đưa tách cafe lên miệng, nhấp một ngụm, động tác vô cùng nho nhã.

“…”

Hương cafe đậm đà lan tỏa nơi đầu lưỡi, dần dần tràn ngập khắp khoang miệng, cảm giác này…

Dạ Âu Thần nheo nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn Hàn Minh Thư.

“Cafe này là cô pha sao?”

Giọng nói của anh kéo Hàn Minh Thư trở về hiện thực, cô nhận ra anh đang hỏi: “Vâng.”

Sau đó lại lo lắng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Thấy ánh mắt anh nhìn mình đầy nguy hiểm, hơn nữa còn cau mày nhìn cô, dường như không hài lòng với cô, Hàn Minh Thư bắt đầu hoài nghi rằng liệu cafe của mình có phải pha không ngon không? Hoặc là vừa rồi do quá hưng phấn nên đã cho thêm đường vào cafe rồi?

Không đúng, rõ ràng là cô đã rất thận trọng.

Hàn Minh Thư dè dặt quan sát Dạ Âu Thần, nhẹ giọng hỏi: “Cafe, không ngon sao?”

Dạ Âu Thần không thèm để ý đến cô, chỉ nhìn cô với ánh mắt có chút phức tạp, môi mấp máy: “Ra ngoài.”

Hàn Minh Thư: “?”

Cô rất muốn nói, anh vẫn chưa nói cho cô biết cafe có ngon hay không, cứ như vậy mà bảo cô ra ngoài đúng thật là thẳng thắn quá, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của anh, Hàn Minh Thư không dám nói thêm gì, chỉ có thể gật đầu sau đó ra khỏi phòng làm việc.

Đợi cô rời đi, Dạ Âu Thần bưng tách cafe lên nhấp thêm ngụm nữa.

Một ngụm, rồi hai ngụm.

Mãi đến khi tách cafe chỉ còn nhìn thấy đáy, động tác của Dạ Âu Thần mới dừng lại, sau đó sững sờ nhìn chút cafe còn sót lại trong cốc.

Không ngờ cốc cafe do người phụ nữ kỳ lạ này pha lại hợp khẩu vị của anh.

Như thể được pha cho riêng mình anh vậy.

Dạ Âu Thần vô thức liếm môi, sau đó đặt cốc sang một bên.

Sau khi Hàn Minh Thư trở lại văn phòng thư ký, cô bồn chồn không yên, không biết lúc này Dạ Âu Thần đang nghĩ gì, sau khi uống cafe xong thì lại bày ra vẻ mặt đó, lại còn đuổi mình ra ngoài, tách cafe ấy rốt cuộc có ngon hay không?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư không nhịn được mà đứng dậy, lại đến phòng pha trà.

Cô pha lại một ly cafe khác, sau đó đưa lên miệng nếm thử, dường như không cảm thấy có vấn đề gì.

Đây có lẽ là hương vị mà Dạ Âu Thần thích? Lẽ nào mất trí nhớ có khả năng khiến người ta thay đổi khẩu vị?

Nhưng điều khiến Hàn Minh Thư lo lắng nhất, vẫn là cốc cafe trước đó liệu cô có pha sai hay không, nếu như sau này có cơ hội, cô nhất định sẽ tự mình nếm thử trước khi đưa cho anh.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư quyết định, bưng tách cafe trở về phòng thư ký.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ làm việc buổi chiều.

Chị Lâm mới tới phòng thư ký, liền nhận được điện thoại từ văn phòng, bảo cô pha một tách cafe mang tới văn phòng tổng giám đốc.

Đặt điện thoại xuống, chị Lâm trực tiếp dặn dò Hàn Minh Thư: “Minh Thư, em pha một tách cafe mang tới đây.”

“Vâng.” Hàn Minh Thư gật đầu, sau đó tới phòng pha trà, lần này cô rút kinh nghiệm, sau khi pha xong tự mình đã lén thử một ngụm, sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì mới dám đưa cho chị Lâm.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi