Chương 798:
Phủi xong rồi, Hàn Anh Thư mới lấy nó ra khỏi mắc áo, đi ra phía cửa.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa phòng một lần nữa. Không ngờ Dạ Âu Thần vẫn còn đang đứng ở đây, còn lạnh lùng nhìn cô.
“À… Đây là áo của anh.”
Dạ Âu Thần rũ mắt xuống, nhìn chiếc áo đang nằm trong tay cô, lại cũng không đưa tay ra nhận lấy.
Hàn Anh Thư cẩn thận đánh giá sắc mặt anh từng chút một, không lẽ anh lại đang chế nó sao? “Anh cứ yên tâm, tôi đã giặt sạch sẽ rồi, không hề bẩn chút nào!
Nói xong, cô lại chợt nhớ ra anh đã nhìn thấy hết rồi, chắc chỉ có biến thái mới còn cần chiếc áo này nữa thôi? Nghĩ đến đây, Hàn Anh Thư chỉ có thể hỏi tiếp: “Không thì Tôi lại giặt lại cho anh?”
Lúc này Dạ Âu Thần mới đưa mắt lên lạnh lùng nhìn cô, lạnh nhạt nói không cần, rồi đưa tay ra nhận lấy. Nhìn thấy chiếc áo đã bị anh lấy lại, trong lòng Hàn Anh Thư thực sự thấy không nỡ chút nào, không nhịn được bèn cần môi đề nghị: “Tôi nhớ là khi trước lúc tôi đề nghị giặt sạch áo rồi trả lại cho anh, anh lại nói với tôi rằng anh có tính ưa sạch sẽ, không cần nó nữa. Động tác tay của Dạ Mạc Thầm dừng lại, ánh mat nhin cô giờ đã chứa thêm những tia sáng đầy nguy hiểm và mang ý cảnh cáo.
Hàn Anh Thư cần can môi, không cam lòng chút nào.
“Ai biết được là vô tình hay là cố ý “Anh!” Hàn Anh Thư lập tức nổi giận.
Cô muốn níu lại chút hình tượng cuối cùng của mình, nhưng hiện giờ mọi chuyện đều đã xong cả rồi, thấy anh đã lấy lại áo vest của mình, trong lòng cô chẳng muốn chút nào.
Nhưng Hàn Anh Thư đã nhanh chóng nghĩ đến một chuyện khác: “Hôm nay anh đến đây… Chỉ vì lấy lại nó thôi à?”
Dạ Âu Thần liếc cô một cái: “Chẳng lẽ cô nghĩ tôi đến thăm cô à?”
Hàn Minh Thư: “
Cô đã thực sự cho rằng anh đến thăm mình, nhưng ai ngờ anh chỉ đến vì một chiếc áo vest mà thôi.”
“Nó rất đất”
Đột nhiên Dạ Âu Thần nói ra ba chữ, như là đang cố tình nhấn mạnh cho Hàn Minh Thư nghe, sợ cô không tin mình. Anh không thể để cho Hàn Anh Thư biết rằng mình đã lái xe đến đây trong vô thức được.
Nhưng lúc này, tiếng chuông báo tin nhan của Hàn Minh Thư lại vang lên, Hàn Anh Thư lấy ra đọc lướt qua, lập tức bật cười.
Dạ Âu Thần còn đang cầm chiếc áo khoác trong tay, thấy cô đột nhiên nở nụ cười như vậy, anh lập tức nhíu mày: “Ai đó?”
Chẳng lẽ là tên Kiều Trị miệng rộng kia?
Nghe anh hỏi vậy, Hàn Anh Thư lập tức cất điện thoại đi, ngập ngừng hỏi Dạ Âu Thần: “Chuyện là… Cũng sắp tối rồi, anh… Có muốn ở lại ăn cơm với tôi không?”
Ở lại ăn cơm?
Dạ Âu Thần còn đang nghĩ không biết có phải là Kiều Trị nhắn tin buôn chuyện với cô không, đã bị một vấn đề khác thu hút sự chú ý.
Có muốn… Ở lại ăn cơm không ư? “Cô đang mời tôi à?”
Anh hỏi, đôi mắt đen sầm nhìn thắng Hàn Minh Thư gật đầu: “Đúng rồi, trong tủ lạnh đã có đồ sẵn vào cô. rồi, tôi có thể đi nấu.
“Cô biết làm cơm?”
Tựa như có chút bất ngờ, Dạ Mạc Thậm hỏi thêm.
Nhưng anh đã nhanh chóng nhận ra điều gì đó không đúng, bèn nói thêm: “Không được, ai mà biết cô sẽ làm cái gì kỳ lạ chứ.”
Hàn Anh Thư lập tức cúi đầu xuống, như một chú thỏ con đang ủ rũ: “Tuy tôi làm cơm không chuyên nghiệp bằng người khác, nhưng anh còn chưa nếm thử mà, sao lại gọi là cái gì kỳ lạ được?”
Dạ Âu Thần: “
Anh lại nhíu mày, còn thất vọng đến mức này sao? Cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà.
“Nếu như… Anh không yên tâm, tôi có thể gọi điện bảo Kiều Trị qua đây luôn… Cô còn chưa nói dứt lời, Dạ Âu Thần đã ngắt lời cô: “Quan hệ của hai người rất tốt sao?”
“Hả?”