TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 811:

 

Hàn Anh Thư nổi giận, lại không dám trực tiếp quay đầu rời đi, chỉ có thể cố nhịn lửa giận trong lòng tiếp tục đứng đó.

 

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi”

 

Sau khi nhận thấy được vẻ mặt và hơi thở trên người người phụ nữ sắp bùng nổ, Dạ Âu Thần liền kịp thời lên tiếng dừng lại cuộc họp không bờ bến này.

 

Vốn dĩ, cách thời gian kết thúc cuộc họp vẫn còn nửa tiếng nữa.

 

“Ừm, chuyện còn lại, để mai rồi nói”

 

Sau khi Dạ Âu Thần dừng cuộc họp.

 

giữa chừng thì liền tháo tai nghe Bluetooth trên tai xuống, Hàn Anh Thư nhìn qua.

 

Ánh mắt anh nặng nề, vừa nhìn lên người Hàn Anh Thư, thì liền thấy cô ưỡn thẳng eo lưng, một đôi mắt sạch sẽ như nước mùa thu nhìn vào anh.

 

“Qua đây”

 

Anh nhẹ hé đôi môi mỏng.

 

“Làm gì?”

 

Hàn Anh Thư đợi tới mức cả bụng đầy lửa giận, hơn nữa trong lửa giận này còn có cả nổi ghen tuông khi biết anh sắp đính hôn với người khác. Sự ghen tuông này, cứ như đổi thêm dầu vào lửa, trong lòng càng ghen, thì lửa này càng cháy lớn hơn.

 

Trước kia cô cảm thấy mình có thể từ từ hành động, dù gì anh cũng mới khỏe lại từ trận bị thương nặng, bản thân nên cho anh thêm chút thời gian, để anh làm quen với sự †ồn tại của mình trước, rồi lại kích thích trí nhớ của anh sau.

 

Nhưng bây giờ thì sao? Thứ cô biết được từ chỗ Geogre, lại là tin anh có lẽ sắp đính hôn.

 

Bảo cô ra tay trước khi anh đính hôn.

 

Đây được coi là gì? Làm cứ như cô sắp đi cướp tình yêu của người ta vậy.

 

Càng nghĩ, trong lòng Hàn Anh Thư lại càng uất ức, loại uất ức này đã sắp tràn ra hốc mắt rồi.

 

Vẻ mặt cô không hề che giấu, ánh mắt cứ thế nhìn thẳng vào anh, Dạ Âu Thần không phải không nhìn ra được sự uất ức trong mắt cô.

 

Nhưng anh không hiểu được, cô đang uất ức cái gì?

 

Sau bữa cơm hôm qua đến lúc này, anh cũng chỉ gặp cô hai lần Một lần là buổi trưa, một lần nữa chính là lúc này.

 

Lẽ nào…Dạ Âu Thần hơi híp mắt lại, đột nhiên nhớ lại lúc trưa Geogre đưa cô tới †ìm mình đi ăn cơm, lúc đó anh có chuyện cần ra ngoài, thấy cô và Geogre đi lại gần như vậy cũng thấy phiền lòng, nên liền ném ra một câu không rảnh.

 

Lẽ nào…cô đang uất ức vì điều này?

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Dạ Âu Thần liền dần dân chắc chắn “Gọi cô qua đây, cô còn không qua?” Dạ Âu Thần thấy cô chỉ hỏi mình làm gì nhưng lại không đi về trước, vẫn đứng như trời trồng ở đó, anh liền nhắc nhở một câu.

 

Lúc này Hàn Anh Thư mới không tình nguyện mà nhích về trước hai bước.

 

“Qua rồi đây, anh phân phó đi”

 

Ngữ khí rất không kiên nhẫn.

 

Phân phó? Dạ Âu Thần nhướng mày, chỉ vào cà phê trên bàn: “Cô nếm thử xem”

 

Hàn Anh Thư nhìn theo tay anh, anh vậy mà lại bắt cô thử ly cà phê kia, cô nghĩ cũng không thèm nghĩ liền lắc đầu từ chối anh: “Không”

 

Dạ Âu Thần chau mày, ánh mắt không vui nhìn cô.

 

“Có thử không?”

 

Hàn Anh Thư bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt anh: “Không thử”

 

“Xem ra, cô cũng tự biết mình pha cà phê không ngon, vậy nên mới từ chối đối mặt với nó?” Dạ Âu Thần cố ý châm chọc cô.

 

Bình thường cà phê của anh, Hàn Anh Thư đều sẽ lén thử một ngụm trước giúp anh, bây giờ cô có thai rồi, cũng không dám uống nhiều nữa, lúc thử cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ, là loại nhấp thử mùi vị cho thấm giọng thôi.

 

Nhưng hôm nay, tâm trạng cô không tốt nên đã bỏ rất nhiều đường cho anh, dù không cần thử thì cô cũng biết cà phê kia có vị gì.

 

Hàn Anh Thư nhìn thẳng vào mắt anh, mím môi mình, cố ý chống đối với anh.

 

*Tôi không muốn thử, không phải tôi pha không ngon, mà là vì..ly cà phê đó anh từng uống rồi”

 

Nói xong cô cố ý nhướng mày nhìn anh: “Chẳng phải tổng giám đốc có bệnh sạch sẽ sao? Ly cà phê đó anh đã uống rồi, anh còn bắt tôi uống, lẽ nào anh không biết…”

 

Câu phía sau cô không nói ra, mà là rũ mắt xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi