TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

“Chuyện gì vậy?”

 

Có thể là vì chột dạ nên sau khi từ văn phòng đi ra, Hàn Mộc Tử liền giống như một chú ngựa nhỏ đang sợ hãi.

 

La Lệ đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại, chỉ tay vào môi cô, rồi nói: “Cô sao lại bị xước ở chỗ này vậy?”

 

Hàn Mộc Tử: “…” Nghĩ đến điều gì đó, Hàn Mộc Tử liền lập tức cản chặt môi dưới của mình lại theo phản xạ có điều kiện.

 

Dáng vẻ này rơi vào trong mắt La Lệ, cô ấy đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút đó bừng, cẩn thận hỏi cô: “Chẳng lẽ…”

 

Tuy nhiên, trước khi cô ấy kịp nói tiếp, Hàn Mộc Tử đã họ khan một tiếng ngắt lời cô ấy.

 

“Chỉ là đang tức giận, có suy nghĩ cái gì đó?”

 

Hàn Mặc Tử bình tĩnh phủ nhận, nhưng lỗ tại lại đỏ bừng, cầm đũa lên, nói: “Mau ăn đi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.

 

La Lệ mim cười gật đầu với cô.

 

Một lúc sau, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên và nói: “Chúng ta quen nhau lâu như vậy mà tôi còn chưa có tài khoản Facebook của cô, chúng ta kết bạn di.”

 

Hàn Mặc Tử nghĩ rằng một cô gái ở nước ngoài như cô ấy rất cô đơn, vì cô gật đầu đồng ý kết bạn Facebook.

 

Điện thoại rung lên, Hàn Mặc Tử lấy ra xem thì thấy là tin nhân do Tô Cửu gửi, nói hiện tại có ta có thời gian có thể liên lạc được với cô.

 

Hàn Mộc Tử tính toán cẩn thận thời gian, lúc này có lẽ Tô Cửu mới vừa dậy, cho nên tốc độ ăn của Hàn Mặc Tử nhanh hơn rất nhiều, La Lệ kinh ngạc nhìn cô: “Sao cô ăn nhanh vậy?

 

Hàn Mộc Tử qua loa nhét vài đũa cơm vào miệng, sau đó lại uống thêm một hớp canh.

 

“Cô ăn chậm thôi, coi chừng bị sặc đấy.” La Lệ hoảng sợ nhìn cách ăn này của cô

 

Nếu là bình thường, Hàn Mặc Tử nhất định sẽ không ăn như thế, nhưng chuyện cô tìm Tôi Cứu nói rất quan trọng, hai người không biết sẽ nói chuyện bao lâu, hơn nữa cô cũng không thể làm chậm trễ thời gian của người khác.

 

Hàn Mặc Tử nuốt hớp canh trong miệng, sau đó sở sở ngực, nói với La Lê: “Tôi ăn xong rồi, tôi có việc phải đi trước, cô cứ từ từ ăn.”

 

Cô dọn sạch đĩa ăn, sau đó đi thang máy xuống lâu gọi điện thoại.

 

Gọi Tô Cửu ở công ty thực ra không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.

 

Có rất nhiều tại mắt ở đây, lỡ như bị người khác nghe được thì không ổn làm.

 

Vì vậy, Hàn Mặc Tử đã gọi một ly cà phê ở một quán cà phê có vẻ đặc biệt yên tĩnh gần đây, đeo tai nghe rồi gọi điện cho Tô Cửu

 

“Cô Mặc Tử, lúc này hắn bên cô vừa qua buổi trưa, có tiện gọi điện thoại cho tôi không?”

 

“Tôi không sao.” Hàn Mặc Tử nhìn quanh một lượt, sau đó nhẹ giọng nói: “Còn chưa tới giờ làm việc.”

 

“Tốt, vậy cô Mộc Tử có thắc mắc gì?

 

Hàn Mặc Tử đem tất cả nghi ngờ trong lòng nói với Tô Cửu, sau đó nặng nề mở miệng: “Kỳ thực ban đầu trong lòng tôi cũng đoán được một ít, chỉ là tôi không suy nghĩ sâu về điều đó, tôi cảm thấy điều đó đáng lẽ không thể xảy ra, nhưng bây giờ tôi lại nghĩ mọi thứ phức tạp hơn chúng ta tưởng.”

 

Cô nói xong, Tô Cửu ở bên kia điện thoại im lặng hồi lâu. Phải một lúc sau, cô ta mới đồng ý: “Có nói gì đúng. Kỳ thực, lúc chúng ta ra ngoài tìm kiếm, tôi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, bởi vì chúng ta vẫn chưa biết được bất kỳ tin tức nào của Dạ Mạc Thầm. Nếu không phải đàn em của chúng tôi thỉnh thoảng nhìn thấy anh ấy, có lẽ chúng tôi vẫn không biết tung tích của Da Mạc Thâm

 

Nghe vậy, Hàn Mặc Tử nhíu mày càng sâu, Tô Cửu nói lời này khiến cô cảm thấy trong lòng càng thêm lo lắng.

 

“Nhưng mà, không phải bây giờ quan hệ của cô Mộc Tử và ông chủ Dạ đã gần hơn rồi sao? Hơn nữa hai người cũng đã có tiếp xúc thân mật với nhau rồi, không thì… kiếm cớ đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra?”

 

Hàn Mộc Tử rũ mắt: “Tôi vẫn rất lo lắng lỡ có chuyện không hay gì xảy ra, thư ký Tô, tôi hy vọng…. có có thể liên hệ với một người giúp tôi.”

 

“Ai?”

 

“Cô nhỏ của Dạ Mạc Thâm, Tống An

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi