TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 867:

 

Sau khi ngồi xuống, Kiều Trị còn nhiệt tình giúp cô rót một tách trà nữa.

 

“Đây, đây, đây, chị dâu nhỏ uống trước một tách trà để làm ẩm cổ họng đi, sau đó chúng ta sẽ từ từ nói chuyện ” Bây giờ cô rời đi có còn kịp hay không hả?

 

“Chị dâu nhỏ, chị dâu nhỏ, trước đây có thật sự quen với anh Uất Trì Thần sao? Vậy lúc đó cô làm sao mà tìm được anh ấy vậy? Tôi quen biết Uất Trì Thần lâu như vậy rồi. Cũng chỉ biết là anh ấy được người nhà họ Uất Trì từ trên biển cứu về mà thôi, nhưng mà chưa bao giờ được nghe nói về chuyện quá khứ của anh ấy cả. Nhà họ Uất Trì hình như cũng chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này cả.”

 

“Ừm…” Hàn Minh Thư gật nhẹ đầu một cái “Về chuyện này.…………. phải bắt đầu nói từ chuyện của hai tháng về trước trước đã

 

Hàn Minh Thư chỉ đơn giản kể lại một cách ngắn gọn những chuyện đã xảy ra trước đó, lược bỏ đi một số tình tiết phức tạp trong đó, nên cũng chỉ tầm khoảng mười mấy phút là đã nói xong hết toàn bộ câu chuyện rồi. Sau khi nghe xong câu chuyện, Kiều Trị một vẻ mặt vỏ cùng mơ màng, phải mất gần nửa ngày trời anh ta mới kịp phản ứng lại.

 

“Nói như vậy nghĩa là cô và Uất Trì Thầm cũng đã phát triển đến bước sắp sửa làm đám cưới rồi đúng chứ, và Uất Trị Thâm cũng là ngay trước hôm làm hôn lễ đó đã xảy ra tại nạn, có đúng hay không hả?”

 

Hàn Minh Thư gật gật đầu: “Ừm, hôn lễ ngày hôm đó, anh ấy đã không có xuất hiện. Máy bay đã xảy ra tai nạn, chúng tôi đã tìm kiếm anh ấy một khoảng thời gian rất lâu rồi. Sau đó, cuối cùng mới tìm được đến tận nơi này, và sau đó thì tôi mới phát hiện ra rằng anh ấy đã bị mất trí nhớ rồi, anh ấy không còn nhận ra tất cả chúng tôi nữa.”

 

“Vì vậy mà cô đã tìm cách để vào được công ty và ở lại bên cạnh của anh Uất Trì Thần phải không?”

 

Hàn Minh Thư lộ ra vẻ mặt vô cùng khó xử. “Tôi cũng chỉ là không còn cách nào khác nữa thôi. Lúc tôi đi gặp anh ấy, ánh mắt mà anh ấy nhìn tôi vô cùng lạnh lùng. Anh ấy hoàn toàn không hề nhận ra tôi nữa. Nếu lúc đó mà tôi nói tháng ra hết với anh ấy, rằng anh ấy và tôi trước đây đã từng là người yêu của nhau rồi, nói không chừng anh ấy còn xem tôi là kẻ thần kinh nữa là đằng khác.” Nói đến vấn đề này, trong giọng nói của Hàn Minh Thư mang theo một chút tự giêu, đây mắt còn mang theo cả một nỗi đau cay xé tìm gan.

 

Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Hàn Minh Thư, Kiều Trị cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.

 

“Chị dâu nhỏ à, cô khổ quá rồi. Tôi đặt nhiên cảm thấy con người của Uất Trì Thầm này, giống hệt như là một người không xem tình cảm ra gì cả. Nhưng mà……. chuyện mà cô vừa nói, hình như là tôi cũng có một chút ấn tượng gì đó thì phải.”

 

Khi đó, nhóm bạn bè của anh ta đã nói rằng có một đám cưới được diễn ra ở nước Thái Lan, chỉ tiếc rằng cô dâu đó đã bị vứt bỏ trong chính buổi lễ đám cưới đó, chú rể căn bản là không có xuất hiện trong buổi lễ kết hôn đó, bọn họ còn cười chế nhạo là phụ nữ xinh đẹp thì có ích gì đâu chứ không phải là ngay cả một người đàn ông cũng không thể nào giữ được hay sao?

 

Tính toán kỹ lưỡng một chút, thời gian đó hình như có vẻ là hoàn toàn trùng khớp

 

không thể ngờ được rằng, đó lại là đảm cưới của Hàn Minh Thư với Uất Trì Thầm. Kiều Trị nhìn Hàn Minh Thư, người phụ nữ có đôi vai gầy, trông vô cùng yếu đuối trước mặt này, cảm thấy có quả thật là đã phải tự mình gánh vác quá nhiều, quá nhiều rồi, anh ta không nhịn được nữa mà hỏi: “Vậy hai người không có quả khứ gì hay sao hả? Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy mà, nếu như mà cô cho anh ấy xem bằng chứng gì đó, nói không chừng thì Uất Trì Thầm sẽ tin vào việc đó đấy.

 

“Tin thì được gì hả?”

 

Hàn Minh Thư mim cười đầy cay đắng “Ngày hôm đó, khi mà anh gửi tin nhan cho tôi, bảo rằng anh ấy sắp phải đính hơn rồi, anh có biết lúc đó tôi đã nghĩ gì hay không hả?”

 

Kiều Trị ngày ngốc trả lời: “Cô đã nghĩ gì há?”

 

“Tôi đã nghĩ, nếu đây là sự lựa chọn của anh ấy thì… thì tôi sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy.

 

Kiều Trị: “Chết tiệt

 

Hàn Minh Thư lắc đầu và tiếp tục cười khổ “Thích một người, không phải là chiếm hữu người đó. Tôi chỉ là mong anh ấy có thể vui vẻ và hạnh phúc. Nếu như sau khi anh ấy mất trí nhớ, anh ấy không còn thích tôi nữa, mà là thích một người khác, vậy thì tôi cũng không thế nào ép buộc anh ấy phải ở bên cạnh của tôi được. Ngày hôm đó, khi lần đầu gặp anh ấy, anh ấy đã nhìn tôi với ánh mắt vô cùng lạnh lùng tôi nghĩ nếu lúc đó mà tôi đem mọi chuyện nói ra hết cho anh ấy nghe thì chắc chân sẽ chỉ khiến cho anh ấy có một loại cảm giác thêm phần cảm mà thôi.”

 

Cho nên, Kiều Trị cẩn thận quan sát ánh mặt của Hàn Minh Thư. Uất Trì Thầm lẽ nào. cho đến tận bây giờ anh ấy vẫn chưa biết được chuyện này có phải hay không?”

 

Hàn Minh Thư do dự một chút, sau đó gật đầu nói: Tôi cũng đang cố gắng nghĩ cách xem có thể kích thích được trí nhớ của anh ấy hay không nhưng mà tôi phát hiện hình như không hề có một chút tác động nào đối với anh ấy cổ Sau đó, tôi còn phát hiện ra một chuyện nữa. Ngày hôm đó, khi mà tôi gặp mặt Đoạn Mộc Trạch thì anh ta đã nói với tôi rằng tất cả những chuyện có trong quá khứ giữa tôi và anh ấy đều đã bị một người nào đó xóa sạch toàn bộ đầu vết hết rồi. Ngoại trừ những người trong quốc gia của chúng tôi ra thì không còn ai khác biết về chuyện này nữa.

 

Kiều Trị ”

 

Mẹ kiếp, anh ta lại cảm thấy như thế mình vừa khám phá ra thêm một điều gì đó thật khó tin nổi.

 

Vẻ mặt của anh ta đột nhiên thay đổi: “Chẳng lẽ… Người này là ông nội Uất Trì Thần hay sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi