TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Âm!

Cửa đóng lại, trong phòng hội nghị to như vậy yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Đặc biệt là Thẩm Cửu, vừa rồi cô đã bị sợ hãi, cho nên hô hấp cực kỳ bất ổn.

Hai người giữ nguyên tư thế ban đầu hồi lâu, Thẩm Cửu nghe thấy một tràng rung động từ lồng ngực của Dạ Âu Thần truyền đến, lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh cũng đi theo tiến vào trong lỗ tai của cô.

“Cô muốn ngồi tới bao giờ?”

Thẩm Cửu ngây ra một chút, mạnh liệt phản ứng lại, ngầng đầu.

Dạ Âu Thần cũng đúng lúc thuận thế cúi đầu.

Truy cập vào truyen88.net để đọc nhiều truyện hay nhé.

Cả người Thẩm Cửu bị quần áo rộng thùng thình của anh che phủ bên trong, lúc ngẩng đầu lên chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe mắt vẫn còn hồng hồng, nhìn thấy cực kì tội nghiệp.

Tim của Dạ Âu Thần giống như bị một đôi tay bóp chặt, môi mỏng của anh nhếch lên, một lát sau lạnh lùng nói: “Đẹp không?”

Thẩm Cửu đột nhiên phục hồi tỉnh thần lại, cơn tức giận dâng lên trước kia sớm đã bị những người đó dọa hết rồi, lúc này trong lòng vẫn còn sợ hãi, sợ còn có người sẽ qua đây đẩy cửa phòng hội nghị ra.

Mà Dạ Âu Thần như là có thể dọ thám biết suy nghĩ trong lòng cô, thấp giọng nói: “Lang An sẽ canh chừng ở bên ngoài, nếu cô vẫn không đi mặc quần áo, vậy

chúng ta liền tiếp tục?” Thấm Cửu: “…”

Im lặng hai giây, cô nhanh chóng nắm chặt kéo vest trên người, sau đó từ trên người anh đứng lên, bởi vì phải một tay giữ áo vest phòng ngừa mình ở trước mặt Dạ Âu Thần lộ ra những chỗ nhạy cảm, cho nên động tác của cô cực kỳ vụng về.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại yếu ớt không có xương ở trên người xoa nửa ngày, mới đứng dậy.

Sau đó xoay người, bàn chân trần chạy đến trước cửa.

Áo vest của Dạ Âu Thần mặc trên người của anh thật giống như con nít trộm quần áo của người lớn để mặc, cái áo thật dài gần như che đến đầu gối, lúc cô khom lưng xuống lấy quần áo, quần áo tuột xuống một chút, có chút không nỡ nhìn thẳng.

“..” Dạ Âu Thần khép hờ mắt, vươn tay nhéo ấn đường của mình.

Chết tiệt, anh hôm nay là chuyện gì xảy ra?

Thẩm Cửu cầm lấy quần áo, mới phát hiện bên trong là một cái váy với màu sắc hoa văn là một màu cam nhạt, màu sắc và hoa văn nhỏ xinh, tinh xảo đáng yêu, nhưng thật ra không có thô tục.

Nhưng mà, cái phòng hội nghị to như vậy ngay cả chỗ che cũng không có, cô đi đâu thay quần áo?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu liền ngây ra tại chỗ.

Phía sau truyền đến âm thanh không vui của Dạ Âu Thần.

“Nếu cô lề mề nữa, tôi không ngại mở cửa ra cho những người khác đến vây xem cô một lát.”

Thẩm Cửu nắm chặt quần áo trong tay,

cắn chặt môi dưới. Quả nhiên là một người đàn ông xấu xa.

Cô bất chấp tất cả, đứng dậy cách xa Dạ Âu Thần, ở trong góc đưa lưng về phía anh nhanh chóng thay váy.

Chờ sau khi cô thay xong, mới ôm áo vest đi về trước mặt Dạ Âu Thần.

“Trả lại cho anh.”

Dạ Âu Thần cười lạnh, ánh mắt lạnh như

băng liếc cô: “Chiếc áo vest này đã bị cô mặc qua, cô cho rằng tôi còn cần hả?”

Nghe câu ấy, Thẩm Cửu vô thức mà nắm chặt áo vest trong tay, cắn môi nói: “Trên người tôi lại không bẩn.”

“Cô còn muốn nói cô rất sạch sẽ?” Dạ Âu Thần vẫn còn để ý chuyện cô qua lại với Dạ Y Viễn, trên người còn mặc quần áo của anh ta.

Nhưng mà bây giờ nhìn thấy cô thay váy mới, màu hồng cam nhàn nhạt tôn lên

làn da của của cô càng thêm trong suốt óng ánh, thoạt nhìn rất là trắng mịn hợp khẩu vị, hơn nữa kiểu váy chiết eo bó vào cong eo của cô càng thêm độc đáo.

Dạ Âu Thần thấy yết hầu căng thẳng, ở trong lòng thầm mắng mình một tiếng, sau đó lăn xe lăn đi ra bên ngoài, vừa buồn bực bỏ lại một câu: “Người phụ nữ không đứng đắn.”

Thẩm Cửu mặt đỏ lên, xoay người trừng mắt nhìn bóng dáng của anh.

“Tôi mới không có không đứng đắn!” Anh không để ý đến cô.

Thẩm Cửu lại nói: “Áo vest của anh thật sự không cần nữa hả?”

“Vứt đi!”

Lời nói vô tình giống như băng chuyển qua, cửa phòng hội nghị mở ra, Lang An đứng ở cửa, tiến lên đẩy Dạ Âu Thần di.

Trong phòng hội nghị cũng chỉ còn lại

một mình Thẩm Cửu, cô cúi đầu nhìn áo vest trong tay một cái, sức lực trên tay tăng thêm vài phần.

Cái áo vest này thoạt nhìn chính là kiểu rất đắt tiền, nhưng mà anh nói không cần liền không cần.



Nguyên nhân là bởi vì… Bị cô mặc qua.

Anh là chê cô bẩn sao? Thẩm Cửu sắc mặt hơi hơi trắng bệch.

Nếu thật sự chê cô bẩn, vậy anh trước đó tại sao lại muốn…

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu đúng lúc đình chỉ ý nghĩ của mình.

“Thẩm Cửu, loại đàn ông xấu xa này cô cũng đừng nghĩ nhiều nữa, anh ngoại trừ bỡn cợt cô cái gì cũng không có!”

Nếu áo vest không cần nữa, vậy như anh mong muốn vứt đi là được rồi.

Thẩm Cửu tức giận, trực tiếp bỏ áo vest vào trong thùng rác bên canh.

Thùng rác trong phòng hội nghị chỉ bỏ giấy, cho nên không tính là bẩn.

Thẩm Cửu mang giày vào rời khỏi phòng hội nghị.

Năm phút sau, thân ảnh nhỏ xinh lại quay trở lại, bước chân do dự mà đi tới trước thùng rác, Thẩm Cửu nhìn áo vest bị vứt bên trong, trầm mặc vẫn là khom lưng nhặt áo vest lên một lần nữa.

Quên đi, thấy anh không có khiến cô bị người khác nhìn thấy sạch sành sanh, liền thay anh giữ gìn một chút đi.

Thẩm Cửu ôm áo vest rời khỏi phòng hội nghị.

Cùng lúc đó, Dạ Âu Thần ở trong phòng giám sát của mình nhìn thấy một màn này, khóe mắt lạnh thêm vài phần.

Lang An đứng ở phía sau anh ra tiếng nói chuyện thay Thẩm Cửu: “Trợ lý Thẩm thoạt nhìn vẫn rất là quý cái áo vest đó

của cậu Dạ, tuy rằng đã vứt bỏ, nhưng mà cô nghĩ nghĩ lại trở về nhặt lên.”

Dạ Âu Thần không có trả lời.

“Cậu Dạ, cái áo vest đó chính là độc nhất vô nhị, cậu thật sự không cần sao?”

Dạ Âu Thần đầu ngón tay giật giật, âm thanh lạnh lẽo kiêu ngạo: “Bẩn chết đi được, ai muốn?”

Lang An: “Thùng rác trong phòng hội nghị mỗi ngày đều được rửa sạch, hơn nữa chỉ vứt giấy, không tính bẩn đi?”

“Chết tiệt, thùng rác chính là thùng rác, thùng rác còn có cái sạch sẽ?”

Lang An: ”…”

Cậu Dạ cậu nói cái gì chính là cái đó.

Bất quá cũng là, loại người ám ảnh sạch sẽ như cậu Dạ, áo vest đã bị quăng vào

trong thùng rác, sao có thể vẫn còn lấy ra mặc lại chứ?

Mà bên này, Thẩm Cửu ôm áo vest trở lại vị trí công tác của mình, sau đó mở ngăn tủ ra từ bên trong lấy ra một cái túi gấp gọn áo vest bỏ vào, chê bẩn cô liền giặt sạch cho anh, đến lúc đó trả lại cho anh, nhìn anh còn nói như thế nào.

Thời gian một ngày rất nhanh đã trôi qua, lúc tan làm Thẩm Cửu mang theo cái túi xuống lầu, lúc đứng dậy vừa lúc gặp phải Dạ Âu Thần từ trong phòng làm việc đi ra, đại khái là thấp thỏm không yên, cô theo bản năng mà giấu túi ra phía sau.

Mấy động tác đó toàn bộ đều lọt vào trong mắt của Dạ Âu Thần, anh lạnh lùng nhìn cô một cái liền thu hồi ánh mắt.

“Trợ lý Thẩm, tan làm rồi hả?” não của Lang An giống như đột nhiên thiếu mất một dây, tươi cười chào hỏi với Thẩm Cửu.

Vươn tay không đánh người đang cười, huống hồ Lang An cũng không có làm mích lòng cô.

Thẩm Cửu thấy anh tươi cười đầy mặt, liền cũng giống vậy mà cười lên, gật gật đầu.

“Đi thang máy xuống với nhau đi.” Lang An lại nói.

Dạ Âu Thần ngồi ở trên xe lăn chau mày lại, Lang An này là uống lộn thuốc rồi hả? Chẳng lẽ đã quên chuyện xảy ra trước đo?

“Không, không cần, tôi…”

“bi thôi trợ lý Thẩm, cô không đến chờ chúng tôi đi xuống cô còn phải đợi thêm một lúc nữa đó.”

Thịnh tình không thể chối từ, Thẩm Cửu đành phải tới, đi theo phía sau họ vào thang máy.

Sau khi cửa thang máy lại, Thẩm Cửu một mình đứng ở trong góc, liều mạng giấu cái túi ra sau lưng mình, âm thanh trầm thấp lạnh như băng của Dạ Âu Thần

lại đột nhiên vang lên: “Áo vest tôi không phải kêu cô vứt đi rồi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi