TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 904:

 

Người ưu tú tự nhiên sẽ ở cùng với người ưu tú mà thôi.

 

“Nếu như cảm thấy không cam tâm, vậy thì cô phải nỗ lực lên, bớt vui chơi mà làm nhiều chuyện có ý nghĩa lên để nâng cao giá trị bản thân, sau khi biến mình trở thành người ưu tú thì những người bạn bên cô cũng dần dần được thay thế bằng những người ưu tú thôi, đến lúc đó cô đi tìm một người ưu tú đề ở cùng với nhau chẳng phải là dễ dàng sao?”

 

Cô gái lại nói, cô lễ tân cũng đồng ý mà gật đầu, nhưng mà rất nhanh đã cảm thấy có chỗ không hợp lý lắm, cô ấy nhíu mắt lại nhìn sang người bên cạnh mình: “Sao cô lại biết nhiều như vậy?”.

 

Cô gái cười tủm tìm căn viên kẹo trong miệng một cái.

 

“Nhìn thấy trên Facebook đấy.”

 

Cô lễ tân: “…”

 

Xem như cô ấy không hỏi gì, ha ha.

 

Quả nhiên là cô ấy không nên nghĩ quá nhiều, đều là lễ tân với nhau, lúc tan làm cũng đều tìm cho ăn chỗ chơi, chủ nhật ngoại trừ ăn thì là ngủ, không hề làm được gì thực tế, hơn nữa còn sắp xếp công việc và thời gian nghỉ ngơi của mình vô cùng không hợp lý l

 

Kỳ vọng gì ở cô ấy cơ chứ?

 

Sau khi Đoan Mộc Tuyết lên tầng, liền đi đến phòng thư ký tìm chị Lâm.

 

Nhưng mà rất không trùng hợp, lúc cô đi vào đúng lúc chị Lâm đã đi khỏi, trong phòng thư ký chỉ có một minh Hàn Minh Thư đang yên lặng sửa sang lại tài liệu.

 

Đoan Mộc Tuyết đứng trước cửa phòng thư ký, thấy người bên trong đang cúi đầu làm việc chăm chú.

 

Hàn Minh Thư mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đương đơn giản, phía dưới mặc một quần jeans màu xanh dương mà thôi, dây buộc tóc cũng màu xanh dương, tùy tiên mà buộc ra sau đầu.

 

Nhìn thế nào đi nữa cũng là một người phụ nữ rất bình thường.

 

Nhưng tại sao người phụ nữ như thế này, lại có thể hút hồn của anh Thần cơ chứ? Rốt cuộc trên người cô có ma lực gì cơ chứ?

 

Nhìn lại chính bản thân, cho dù là đồ gì trên người, đều là những thứ tốt nhất,

 

Nói về khuôn mặt, cô ta tự nhận không thua kém Hàm Anh Thư, nhưng vì sao anh Thần lại không thèm liếc mắt nhìn mình một cái?

 

Càng nghĩ, trong lòng Đoan Mộc Tuyết lại càng tức giận, tay buông bên hông cũng nằm chặt hơi một chút

 

Mà đúng lúc này Hàn Minh Thư ngắng đầu vô ý hưởng bên này mà liếc một cái, sau đó lại cúi đầu xuống, nhưng mà rất nhanh cô đã nhận ra gì đó, lại ngắng đầu lên.

 

Ánh mắt hai người va chạm với nhau trong không

 

Đoan Mộc Tuyết.

 

Nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết xuất hiện ở chỗ này, Hàn Minh Thư liền giật mình sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, trước đây những lời chị Lâm nói với cô, cô đều nhớ kỹ.

 

Nhưng mà không ngờ được Đoan Mộc Tuyết lại đến nhanh như vậy, hơn nữa bộ dạng của cô ta cũng được trang điểm rất công phu.

 

Cứ như vậy hai bên cứ nhìn nhau một lúc, Đoàn Mộc Tuyết bằng nhếch môi lên, khẽ bước chân đi vào khí. trong

 

Trước kia là tôi xem nhẹ có quá rồi, không ngờ đến có lại có thể tìm được chỗ này, hơn nữa còn không một tiếng động mà đi vào được công ty, ẩn náu bên cạnh người anh ấy làm trợ lý, anh ấy cũng đã không nhớ rõ cô nữa rồi, không ngờ đến cô lại sống chết bám ở đây, da mặt cô cũng dày thật đấy.”

 

Lời này nói ra làm cho Hàn Minh Thư cảm thấy rất khó chịu, ảnh mắt nhìn Đoan Mộc Tuyết thêm vài phần chán ghét, nhưng mà rất nhanh cô đã thu lại những cảm xúc đó, vừa cúi đầu chỉnh sửa tài liệu, vừa thở ở mà nói: “Bàn về da mặt thì tôi tuyệt đối sẽ không bằng cô.”

 

Sắc mặt Đoan Mộc Tuyết khẽ biến đổi, nghiến răng: “Cô nói gì cơ?”

 

Hàn Minh Thư ngẩng đầu nhìn cô ta, thản nhiên mà cười nói: “Anh ấy không nhớ tôi, tự nhiên cũng không nhớ cô, cô chẳng qua là dựa vào thân phận con gái nhà họ Đoan Mộc để tiếp cận anh ấy mà thôi, cử lần này lần khác tiếp cận nhưng anh không hề thèm để ý cô, cô nói xem da mặt cô có dày hay không? Tức hay không?”

 

Có nói những lời này đều trúng vào điểm đau của Đoàn Mộc Tuyết, chọc cho cô ta vô cùng tức giận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi