Chương 912:
Ai biết La Lo Li trực tiếp bật lại Kiều Trị.
“Sức quyến rũ biến mất? Xin hỏi từ khi nào mà anh có cái thứ gọi là sức quyến rũ vậy?”
Kiều Trị: “…
Det! Trong lòng anh ta có cảm giác như bị rất nhiều kim đâm vào, anh ta chỉ nói sức quyến rũ của mình biến mất, người đẹp nhỏ lại nói anh ta căn bản không có sthuws gọi là sức quyến rũ.
Kiều Trị cắn môi: “Cô dám nói tôi không có thứ gọi là sức quyến rũ? Cô đã nhìn thấy cơ bụng tám múi của tôi chưa?”
La Lo Li vừa nghe xong cơ bụng tám múi, mang tài lập tức đỏ lên.
“Ai muốn nhìn cơ bụng tám múi của anh chứ?”
Nhìn thấy cô ấy đỏ mặt, Kiều Trị nồi ý muốn trêu chọc, trên mặt nở một nụ cười xấu xa: “Người đẹp nhỏ, chờ cô xem xong, đến lúc đó cô sẽ cảm nhận được sức quyến rũ của tôi bắn ra bốn phải, không thể đỡ được!”
Nói xong, anh ta vén áo mình lên với La Lo Li, muốn cho cô ấy nhìn thấy cơ bụng của mình.
Vẻ mặt La Lo Li ập tức thay đổi, đang muốn hét to lên, cửa thang máy đột nhiên “Tinh” một tiếng, mở ra.
Dạ Âu Thần đen mặt đứng ở bên ngoài thang máy.
Trong máy vi tính xuất hiện một cảnh này.
Bởi vì La Lê và Hàn Minh Thư đứng chung một chỗ, mặc dù Kiều Trị đừng khá gần La Lo Li, nhưng khi anh ta vén áo lên, là hướng về hai cô gái.
Sau khi cửa thang máy mở ra, nhìn thấy Dạ Âu Thần đang đen mặt đứng ở cửa, tiếng kêu của La Lo Li như cắm ở yết hầu.
“Cậu đang làm cái gì đấy?”
Thanh âm lạnh lùng giống như là từ địa ngục truyền tới, lập tức khiến cho Kiều Trị giống như là bị điểm huyệt đứng im ở nơi đó, chỉ có cái đầu là nhúc nhích, chậm rãi quay đầu lại.
Khi vừa chạm mắt với Dạ Âu Thần, Kiều Trị vội vàng thả góc áo sơ mi trong tay xuống, cười nói: “Uất Trì Thần, anh nghe tôi giải thích, đây là hiểu lầm…
“Ra đây!
Dạ Âu Thần tránh ánh mắt của anh ta, trực tiếp nhìn và phải một người khác.
Hàn Minh Thư đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn Dạ Âu Thần, rồi lại nhìn La Lo Li ở bên cạnh.
La Lo Li vô ý thức rụt người vào bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Tôi không sao, có đi trước di
Hàn Minh Thư lo lắng Kiều Trị không biết giới hạn, làm cho La Lo Li sợ hãi, trước khi đi còn nói với Kiều Trị: “Cậu đừng có bắt nạt người ta.
Sau đó mới đi ra khỏi thang máy.
Sau khi cô đi ra thang máy chưa được bao lâu, cửa thang máy lại “Tinh” một tiếng đóng lại.
Hàn Minh Thư nhìn Dạ Âu Thần ở trước mặt, họ nhẹ một tiếng nói: “Cái đó, vừa rồi…
Lời còn chưa dứt, Dạ Âu Thần đã đưa tay bé ngang cô lên, cải hành động vội vàng khiến người ta không kịp chuẩn bị này làm cho Hàn Minh Thư giật mình, theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ của anh, ngơ ngác nhìn nah.
“Anh, anh làm gì vậy?”
Cơ thể Dạ Âu Thần thon dài, đôi môi mỏng nhếch thành một đường, từ vị trí của cô, nét mặt tuấn tú của anh khôn quá chân thực, anh hơi cụp mặt xuống nhìn cô. lại đi ra ngoài với Kiều Trị?”
Vừa mở miệng, áp suất không khí thấp, thời tiết này đã đủ lạnh, nhưng trên người Dạ Âu Thần còn lạnh hơn cra không khí một phần, Hàn Minh Thư rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói: “Có một chút chuyện cần phải xử lý.
“Chuyện gì?”
Anh hỏi.
Hàn Minh Thư: “