TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 929:

 

Nhưng Đoan Mộc Tuyết đang ở trong sự nên nóng, cô ta nhanh chóng đi xuống tầng, biến mất trong tầm mắt của hai người.

 

Lúc hai người ra khỏi cửa hàng thì không thấy bóng dáng của Đoan Mộc Tuyết đâu nữa, Đoan Mộc Trạch chỉ có thể thương lượng với Đường Minh Hi “Cậu đi bên trái, tớ đi bên phải.”

 

“Được.”

 

Đường Minh Hi suy nghĩ, không nhịn được nói: “Bây giờ cảm xúc của cô ấy đang bị sụp đổ, lát nữa câu tìm được cô ấy thì đừng kéo cô ấy trở lại, trước tiên cử đưa cô ấy về nhà, nói với cô ấy là sẽ không đưa cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý nữa.”

 

Đoan Mộc Trạch cảm thấy lời nói của anh ta rất đáng tin cậy, gật đầu.

 

Hai người chia nhau ra tìm, tìm cả nửa ngày nhưng cũng không thấy tung tích của Đoan Mộc Tuyết đầu, gọi điện cũng không nghe máy.

 

Đường Minh Hi áy náy nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của tớ, tớ không ngờ sẽ gặp bệnh nhân cũ ở đây”.

 

Về mặt Đoan Mộc Trạch nghiêm túc lắc đầu, ảnh mắt thản nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở của tổng đài trong điện thoại: “Chuyện này không có quan hệ với cậu, ai cũng không ngờ sẽ gặp bệnh nhân của cậu ở đây, hơn nữa anh ta lại còn chào hỏi với cậu.”

 

“Đúng vậy.” Đường Minh Hi quả lúng túng: “Hết thảy đều là trùng hợp, em gái của cậu bây giờ đang bị kích thích, hy vọng cô ấy sẽ không làm ra việc gì ngu ngốc.

 

Bị thích thích, việc ngốc?

 

Đoan Mộc Trạch máp máy môi, lạnh giọng nói: “Hôm nay vật svar cho cậu rồi, cậu đi về trước đi, hôm khác tớ sẽ liên lạc với cậu.”

 

Đường Minh Hi khiến cho em gái người ta tức giận bỏ đi, cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể rời đi trước.

 

Chờ anh ta đi xong, Đoan Mộc Trạch tìm dãy số của Kiều Trị, gọi điện cho anh ta.

 

Tính cách của cô em gái anh là như thế nào anh ta rất rõ ràng, làm chuyện điên rổ. Tỷ lệ em gái anh ta tư tổn thương mình là rất nhỏ, nhưng nếu như ra tay với người khác….

 

Sợ rằng tỷ lệ sẽ lớn hơn.

 

Sau khi Kiều Trị nhận được tin tức này thì tức súy nữa ngất đi, anh ta trực tiếp mắng chửi Đoan Mộc Trạch mặc kệ có người ở xung quanh hay không.

 

“Anh làm sai vậy, trước đó không phải bảo anh cần thân rồi sai? Vì sao bây giờ lại dọa dem gái anh bỏ đi vậy? Hiện tại anh không tìm thấy, phải làm sao bây giờ?”

 

Nghe thấy anh ta chỉ trích, ánh mắt Đoan Mộc Trạch lạnh đi mất phần, không chút khách khí nói: “Tôi tốt bụng nhắc nhở anh một tiếng, nhưng không có nghĩa vụ trả lời các câu hỏi khác của anh

 

Kiều Trị: “Đặt mel “Nếu như bảo vệ thật tốt, thì cho dù em gái tôi có muốn làm gì người khác thì cũng không có chỗ ra tay.”

 

Kiều Trị nghe xong thì suýt nữa tức giận suýt nữa quy thiên, nghe xem người đàn ông này đang nói cái gì vậy, trong lúc anh ta đang chuẩn bị chửi chết đối phương thì Đoàn Mộc Trach cúp điện thoại

 

Kiều Trị tức giận mắng chửi thô tục cải điện thoại nửa ngày, mắng sướng mổm rồi mới cất điện thoại đi, sau đó cảm chìa khóa xe đi ra khỏi nhà.

 

Cải có Đoan Mộc Tuyết này rất yêu quý bản thân mình, cho dù có làm chuyện điên rồ thì cũng chỉ có ra tay với người khác.

 

Cũng không biết là cô ta sẽ chọn chị dâu nhỏ hay thằng nhóc Uất Trì Thần.

 

Chuyện này thật là phiền con mẹ nó lòng, tại sao phụ nữ lại cứng đầu như vậy? Đừng nói tới việc Uất Trì Thần đã từ chối, có một vài phụ nữ biết rõ phải trước chính là hố lửa nhưng cứ thích cắm đầu nhảy xuống.

 

Dạ Âu Thần nghe nói chuyện sau khi Đoan Mộc Tuyết bị kích thích thì chạy mất, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt, cũng không coi đó là việc quan trọng gì.

 

Bộ dáng bình tĩnh này của anh khiến Kiều Trị sốt hết cả ruột.

 

“Vừa rồi tôi nói gì cậu có nghe lọt không vậy?

 

Hà?”

 

Thấy Kiều Trị giống như một ông cụ non vì mình mà vội vội vàng vàng, Dạ Âu Thần dừng động tác trong tay lại, đưa tay day huyệt thái dương, trầm giọng gật đầu: “Ừm.”

 

Kiều Trị: “Nghe lọt vậy sao cậu không có phản ứng gì? Chuyện này cậu không cảm thấy rất nghiêm trọng sao?”

 

“Cho nên?” Dạ Âu Thần liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu muốn tôi giống với cậu, gấp đến độ xoay mòng mỏng mới thể hiện là tôi coi trọng chuyện này?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi