TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 936:

 

Cho đến tận khi Tổng An xuất hiện ở cửa ra vào, Hàn Minh Thư chỉ cần liếc mắt là nhận ra cô. Trong đám người đông đúc, Tổng An lộ ra dán người cao gầy, mặc dù đã có tuổi, nhưng da dẻ vẫn trắng trẻo hơn những người cùng tuổi, đừng nói là cùng tuổi, nếu bà ấy ăn mặc cẩn thận hơn một chút, đều có thể so sánh được với nữ sinh hai mươi.

 

Huống hồ khí chất như thế này không phải ai cũng

 

Tổng An chính là dáng vẻ xuất chúng trong đám có. người bình thường.

 

Điều này cũng làm cho trong lòng Hàn Minh Thư không khỏi cảm thán một câu, không hồ là người nhà ho Uat Tri.

 

Tống An đeo kính râm, mặt không đổi sắc đi đến, giống như Hàn Minh Thư, bà cũng chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được đổi trai xinh gái đẹp đang đứng ở chờ lỗi ra.

 

Bởi vì hình ảnh hai người vô cùng xuất sắc, cho nên chỉ cần đứng ở lối vào đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cô gái trẻ, gió thổi từ một hưởng đến, thân thể cao lớn của Dạ Âu Thần chắn trước dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của Hàn Minh Thư, giống như một cây bách cao trong gió.

 

Nhìn thấy cháu của chị gái mình, trong nháy mắt Tổng An giật mình lo lắng.

 

Bà rất có tình cảm với đứa trẻ này, bởi vì bà không kết hôn, sau khi chị gái mất cô cũng đối xử với Dạ Âu Thần như cháu ruột của mình.

 

Nghe được máy bay của anh xảy ra chuyện bà đương nhiên vô cùng lo lắng, nhưng gấp gáp cũng không có tác dụng gì.

 

Sau khi nghe được tin tức anh bình an vô sự, Tổng An mới yên lòng, nhưng nghe được anh thế mà khôi phục thân phận Uất Trì Thầm, trong nháy mắt tâm trang Tổng An vô cùng phức tạp.

 

Nhà họ Uất Trì.

 

Nếu như có thể nói, bà cảm thấy cả đời này cũng không nghĩ mình sẽ trở về.

 

Nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng phải độc ác, nếu như cả đời này bà không nói ra thì đến lúc đó Dạ Âu Thần phải làm sao bây giờ? Chị của bà ở dưới suối vàng chắc chắn sẽ trách bà.

 

Bản thân Tông An xoắn xuýt một thời gian rất dài, cuối cùng vẫn quyết định quay về t chuyển.

 

Bất kể thế nào, trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt để giải quyết.

 

“Di Tống.”

 

Nhìn thấy Tổng An, Hàn Minh Thư liền ngay lập tức vẫy tay với bà, ra hiệu cho mình đang ở đây. Tống An thu lại ánh mắt phức tạp, mìm cười, sau đi đi về phía hai người.

 

Dạ Âu Thần cũng thuận mắt nhìn sang, thực tế vừa rồi anh cũng bị ánh mắt của người phụ nữ này hấp dẫn, lúc nhìn bà luôn có chút cảm giác quen thuộc, nhưng nhìn lại thì lại không cảm thấy cảm giác này nữa. Bây giờ thấy bà đi đến trước mặt minh, thác kinh rầm xuống, rõ ràng là Hàn Minh Thư đến đến người những ánh mắt của bà lại nhìn đến anh.

 

Dạ Âu Thần có chút dừng lại, trong lòng thoáng qua một chút cảm giác kỳ dị,

 

Là dì nhỏ của anh, Tống An đương nhiên biết đòi mặt và trái tim của Dạ Âu Thần đều vô cùng sáng bẩm sinh, nếu nhìn tiếp có thể sẽ bại lộ.

 

Cho nên bà chi nhìn vài lần đã thu hồi ánh mắt lại, sau đó yên lặng nhìn Hàn Minh Thư.

 

“Đây chính là người trước kia cháu nói với gì không?”

 

“Hà?” Hàn Minh Thư bị bà hỏi câu này liền sửng sở, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy dì Tổng.

 

Tống An mim cười, vươn tay với Dạ Âu Thần: “Xin chào, tôi là dì nhỏ của Mộc Từ

 

Hàn Minh Thư ở một bên: “”

 

Dì nhỏ…

 

Xưng hô như thế này làm cho Dạ Âu Thần hip mắt lại một chút, trong đầu giống như hiện lên một “Dì nhỏ, mẹ của cháu không chết

 

Một giọng nói và hình ảnh giống nhau hiện lên rất nhanh Dạ Âu Thần cũng không kịp suy nghĩ gì, những âm thanh và hình ảnh này đã biến mất không dấu vết.

 

Dạ Âu Thần một mực ngơ ngác đứng đó, đối mày rậm nhíu lại nhìn giống như rơi vào trầm tư, Hàn Minh Thư với Tổng An trao đổi ánh mắt một chút, sau đó Hàn Minh Thư đưa tay kéo ống tay áo anh: “Sao thế?”

 

Cảm giác ống tay áo bị người bên cạnh chạm vào, Dạ Âu Thần lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt Hàn Minh Thư thành tinh nhìn qua mình: “Sao thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi