TỔNG GIÁM ĐỐC BỊ DÃ NHÂN HÚT NGHIỆN TRONG RỪNG

Để dã nhân liếm cúc huyệt của mình
"Ưm a... Chậm một chút... Ư a a...... Quá nhanh......"

Đầu lưỡi nặng nề mà nghiền ép lên mép thịt, nhanh chóng ma sát, mép thịt mẫn cảm bị liếm láp đến dâm dịch chảy ngang, tiếng nước cũng càng ngày càng vang dội.

Thịnh Dư ngoài miệng nói chậm một chút, thế nhưng thân thể lại rất thành thật, hung hăng nâng lên sống lưng, chủ động đem huyệt thịt của mình đưa đến trên cánh môi dã nhân, muốn đối phương có thể càng thêm dùng sức nhanh chóng đùa bỡn anh.

"A a......" Thịnh Dư thân thể bỗng nhiên run rẩy, dâm dịch giống như là nước tiểu mãnh liệt phun ra, trên mặt dã nhân bị phun đều là dâm dịch.

Thịnh Dư thân thể run rẩy qua đi, hô hấp dồn dập thở hổn hển, hai người đều dừng lại nghỉ ngơi một hồi, giờ phút này Thịnh Dư mới phát hiện thịt nướng trên lửa đều đã nướng khét, anh mau chóng lấy thịt xuống, còn tốt, không có nướng thành than, bên trong còn có thể ăn.

Thịnh Dư phân một nửa cho dã nhân, sau khi ăn xong thịt nướng, dã nhân ôm thịnh dư ngồi lên trên đùi của mình, ôm thật chặt, sợ người chạy.

Thịnh Dư ngược lại là muốn chạy, thế nhưng không quá quen thuộc địa hình trên núi, tùy tiện khẳng định là không dám chạy loạn.

Thịnh Dư an tâm tựa ở trên lồng ngực dã nhân, hỏi: "Anh tên là gì?"

Dã nhân nghe không hiểu lời anh nói, chỉ có thể lắc đầu.

Thịnh Dư nghĩ hắn đại khái là không có tên, nên đặt cho hắn một cái tên: "Gọi anh là Hổ Tử có được hay không?"

Hổ Tử nghiêng đầu một chút.

Thịnh Dư lặp lại nói: "Hổ Tử."

Hổ Tử tựa hồ hiểu rằng đây chính là tên của hắn.

Về sau, chỉ cần trong miệng thịnh Dư gọi hai từ Hổ Tử, Hổ Tử sẽ lập tức đến bên cạnh anh, quả thực so cẩu cẩu còn nghe lời hơn.

Sau khi ở chung cùng Hổ Tử được hai ngày, Thịnh Dư phát hiện Hổ Tử rất có thiên phú đi săn, leo cây cũng rất lợi hại, có thể ngay lập tức leo đến đỉnh cao nhất, hái rất nhiều quả xuống, Thịnh Dư hoàn toàn không cần lo lắng sẽ đói bụng.

Đồng thời Hổ Tử còn rất chăm sóc anh, lúc dẫn anh rời khỏi hang động, sẽ một mực ôm anh, phòng ngừa anh bị rắn độc trên đường cắn bị thương hoặc là bụi gai đâm bị thương.

Lúc không có chuyện gì làm Thịnh Dư sẽ dạy Hổ Tử nói ngôn ngữ của nhân loại, dạy từng chữ từng chữ, Hổ Tử đã có thể nghe hiểu được nước, đói, lạnh...... Những chữ này.

Ngoại trừ mỗi ngày ra ngoài đi săn hái quả, Hổ Tử những lúc khác, đều sẽ rất đói khát mà nhìn chằm chằm vào nhục huyệt của Thịnh Dư, cho dù là lúc Thịnh Dư dạy hắn ngôn ngữ nhân loại, hắn cũng hầu như là đào ngũ, suốt ngày đều chỉ nghĩ đến bú liếm nhục huyệt của Thịnh Dư, nhìn một chút sẽ còn chảy nước miếng.

Hổ Tử còn vô sự tự thông học được nói chữ thơm, có thể là lúc Thịnh Dư ăn thịt nướng nói rất thơm, cho nên hắn cứ như vậy mà học được, sau đó hắn sẽ đối nhục huyệt của Thịnh Dư nói thơm, thơm, thơm......

Thịnh Dư dở khóc dở cười: "Chỗ đó thơm, tôi đã lâu rồi chưa tắm."

Hai ngày nay Hổ Tử liên tục liếm anh nhiều lần, lúc đầu phía dưới hẳn là rất bẩn, nhưng xem ra đều bị Hổ Tử liếm sạch sẽ, nhưng anh vẫn cảm thấy mình bẩn.

Hổ Tử cũng mặc kệ anh không có tắm rửa, chính là cảm thấy thơm.

Thịnh Dư nhìn Hổ Tử đã đưa đầu lại gần, anh cũng có chút tâm viên ý mã, vô thức khoác hai tay lên trên đỉnh đầu Hổ Tử, hơi đem nhục huyệt của mình đưa về phía trước: "Ân... Anh thật sự cảm thấy thơm sao? Muốn ăn không?"

Hổ Tử ngơ ngác nhìn mỹ vị trước mắt: "Ăn......"

Thịnh Dư kỳ thật cũng đã không nhịn được muốn Hổ Tử nhấm nháp nhục huyệt của mình, nhưng hôm nay anh muốn cho Hổ Tử ăn một thứ khác.

Thịnh Dư nâng mông của mình lên, đem hậu môn phía dưới của mình đưa về phía trước, sử dụng ngón tay nhẹ nhàng ma sát bên trên cúc huyệt của mình nói: "Hôm nay liếm nơi này có được hay không."

Hổ Tử một giây cũng không do dự, liếm lên cúc huyệt của Thịnh Dư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi