TỔNG GIÁM ĐỐC CƯNG CHIỀU TÌNH NHÂN YÊU NGHIỆT

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Tiệc rượu tiến hành được hơn phân nửa, ngôi sao, đạo diễn, nhà đầu tư – đám thương gia quen biết nhau trò chuyện vui vẻ, không khí cả hội trường vô cùng thân thiện. LQĐ

Đúng lúc này, đám người đứng gần cửa hội trường đột nhiên yên lặng, khiến đám khách khứa không biết xảy ra chuyện gì tò mò nhìn về phía cửa, Tô Dục vẫn đứng bên cạnh Lý Thụy nãy giờ cũng nhìn theo đám người kia, chỉ thấy Lục Bắc Minh đi giày Tây được một đám bảo vệ bao xung quanh đi về phía sân khấu hội trường, sau lưng vẫn là người đàn ông hờ hững đi theo như trước mà Tô Dục đã từng gặp một lần ở trong thay máy, chắc là thư ký của anh ta….

Cả người Lục Bắc Minh khí thế nghiêm nghị, khiến mọi người không tự chủ lùi ra hai bên, tạo thành một đường đi rộng rãi, đám người vốn muốn “Ôm đùi” bị khí thế của anh áp bức không dám tiến lên, cả hội trường như bị đóng băng, thoáng chốc yên tĩnh không tiếng động.

Lạc Bắc Minh không hề dừng bước, trực tiếp đi lên sân khấu, với tư cách là nhà tổ chức tiệc rượu lần này, anh đã có một bài phát biểu. Mặc dù giọng điệu anh phát biểu thong thả, đơn giản rõ ràng vắn tắt, gần như không có bất kỳ điểm nhấn và cảm xúc mãnh liệt nào, nhưng đám khách khứa vẫn dùng 12 vạn phần nhiệt tình để vỗ tay, mấy ngôi sao nữ không còn rụt rè như trước, như thể sợ Lục Bắc Minh không nghe được tiếng vỗ tay chói tai của mình.

Khi Lục Bắc Minh xuống sân khẩu, có mấy vị thân phận tương đối cao tiến lên bắt chuyện, cũng có mấy ngôi sao do dự đi lên hay không, bọn họ sợ uy thế của anh, nhưng cũng không đành lòng buôn tha cơ hội kết giao tốt như vậy. Có điều loại suy nghĩ trong đầu này rất nhanh bị phá tan khi một thiên hậu cao ngạo tự tin tiến lên bắt chuyện nhưng bị thờ ơ, đồng thời có chút hả hê nhìn thiên hậu kia không tự biết thân biết phận, sau đó không còn ai nguyện ý rước lấy xui xẻo nữa.

Lý Thụy cũng chậm rãi đi lên, mặc dù từ trước tới nay chuyện buôn bán của Lạc thị và Tô thị là nước sông không phạm nước giếng, bản thân Lý Thụy cũng không quen Lạc Bắc Minh, nhưng là tâm phúc của nhà họ Tô, trong trường hợp này chào hỏi một tiếng là hành vi lễ phép. Hơn nữa…… Lý Thụy nhìn thoáng qua Tô Dục bên cạnh, dù sao Tô Dục cũng là người cầm lái tương lai của Tô thị, làm quen gia chủ nhà họ Lạc cũng tốt. 

Tất nhiên Tô Dục hiểu dụng ý của Lý Thụy nên cũng đi theo.

Người xung quanh thì càng hiểu rõ “Trình độ cưng chiều” của Lý Thụy đối với Tô Dục. Xem kìa! Lý tổng cố ý đáp cầu dẫn mối cho Tô Dục kìa! Xem ra Lý tổng thật sự “Rất yêu mến” Tô Dục!

Nếu Lý Thụy nghe được mấy lời này thì nhất định sẽ khóc ngất mất…..

Đáng tiếc ông không có thuật đọc tâm, bởi vậy vẻ mặt vẫn bình tĩnh đi về phía Lạc Bắc Minh giới thiệu Tô Dục làm quen.

Lục Bắc Minh nghe giới thiệu xong nhìn qua Tô Dục, nhưng cũng không nói lời nào, có mấy người đứng xung quanh quan sát không tránh khỏi nhìn có chút hả hê. 

Tô Dục thì ngược lại, hệt như không thấy xấu hổ, lễ phép nâng ly rượu lên, “Lúc trước tôi đã gặp Lạc tổng một lần rồi.”

Thấy Tô Dục vẫn không hề sợ hãi như trước, lạnh nhạt tự nhiên, Lục Bắc Minh đưa mắt nhìn cậu hồi lâu, trước khi anh vào hội trường, có nghe mấy người nhỏ giọng bàn tán quan hệ giữa cậu ta và Lý Thụy, hôm nay vừa nhìn quả thực không giống kiểu tin đồn vô căn cứ, quả nhiên phẩm chất ngôi sao là không thể tin nhất nhỉ? Trong lòng Lạc Bắc Minh lướt qua cảm giác giễu cợt, rồi có chút thương xót không thể nhận ra. 

Cuối cùng, anh vẫn gật đầu với Tô Dục xem như chào hỏi, sau đó chuyển qua Lý Thụy, “Giúp tôi chào hỏi Tô tổng.”

Sau khi Lý Thụy đồng ý Lục Bắc Minh liền dẫn theo bảo vệ chậm rãi rời đi, khiến rất nhiều ông tổng công ty không có cơ hội cơ hội chào hỏi với anh âm thầm ảo não.

Tiệc rượu lần này phần đông chạy tới là vì Lục Bắc Minh, bây giờ Lục Bắc Minh đi rồi, đám ĐSu một lúc hàn huyên cũng rời khỏi, tất nhiên Tô Dục cũng chẳng ở lại lâu.

############################

Sau bữa tiệc rượu đó, cuộc sống của Tô Dục cũng không hề rảnh rỗi, mặc dù cậu đã quyết định đầu quân vào điện ảnh, trước đó cũng đạt chút thành tích trong giới thời trang, nhưng dù sao cậu cũng chỉ từng làm người mẫu, chưa từng tiếp nhận huấn luyện làm diễn viên. Bởi thế mấy hôm nay người đại diện Lâm Vi mời vài giáo viên cho cậu, bổ sung kỷ thuật biểu diễn, may là Tô Dục được coi như người thông minh tài trí, kết quả học tập rất đáng chú ý.

Ngày hôm ấy, sau buổi học biểu diễn kết thúc, Lâm Vi cầm một cuốn kịch bản đưa cậu xem.

“<Hoàng tử Ếch và nữ vương đại nhân>, phim thần tượng?” Tô Dục nhíu mày, không có gì bất mãn, dù sao trình độ bây giờ của cậu quả thật chỉ có thể đi lên từ con đường phim thần tượng, “Nhân vật gì?”

“Nam thứ chính.” Dường như tâm tình Lâm Vi rất tốt.

Nam thứ chính…. Tô Dục không nhịn được nhếch mép.

“Biểu hiện này của em là gì thế!” Lâm Vi “Thông suốt” lập tức đứng dậy, “Vất vả lắm anh mới nhận được nhân vật này đó! Anh đã nói với em, đạo diễn bộ phim này là chính là đạo diễn Minh chuyên quay phim thần tượng, với ánh mắt của anh, bộ phim thần tượng này tuyệt đối sẽ bùng nổ! Hơn nữa, tính cách nam thứ chính trong bộ phim này rất hợp với em, hợp với người mới như em!”

“Em không nghi ngờ ánh mắt của anh.” Tô Dục trấn an nói, cậu chỉ nghe thấy từ nam thứ chính này thì hơi đau dạ dày thôi.

Cậu tiện tay nhận kịch bản đọc qua, hoàn toàn khác hẳn với sự tưởng tượng của cậu về phim thần tượng thanh xuân vườn trường, đây là một bộ phim về câu chuyện tình yêu.

Nữ chính là Hướng Vân lạnh lùng cơ trí, là bà chủ của một công ty, còn nam chính Triệu Huyễn thì làm nhân viên công ty, tính tình hơi hấp tấp, cả kịch bản đều dùng sắc thái tình cảm ẩn chứa sự khôi hài, thỉnh thoảng thêm phần thần bí, tình tiết cảm động, quả thật rất đỗi hấp dẫn người ta.

Tô Dục nhìn dàn ý xong sau đó lật tiếp, chủ yếu là xem phần diễn của nam thứ chính. Y như Lâm Vi nói, tính tình nam thứ chính Mộ Dung Khiêm quả thật rất hợp với cậu, dịu dàng ưu nhã, là ông chủ công ty thường xuyên hợp tác với nữ chính, từng giúp đỡ nữ chính khi công ty cô gặp khó khăn, thật ra từ đó trở đi nam thứ chính đã thích nữ chính, cho nên sau khi biết nữ chính thích nam chính, hết sức tức giận nói với nam chính là anh ta không xứng với nữ chính, do đó khiến nam chính bùng nổ, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng trở thành sự nghiệp vĩ đại, cuối cùng cùng nữ chính trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Trong phim rất nhiều xung đột, nam chính và nam thứ chính, nữ thứ chính thầm mền nam thứ chính và nữ chính, nam chính và ba mẹ nữ chính, thậm chí còn có nữ chính và nam thứ chính, bởi vậy nội dung chặt chẽ, rất đáng để xem.

Tô Dục thỏa mãn gật đầu, mặc dù là phim thần tượng, nhưng bộ phim này ngoài cái tên thì cũng không thấy hiện tượng Mary Sue, “Còn những ai tham gia bộ phim này?”

Lâm Vi đẩy kính đen nghiêm mặt nói, “Nam chính và nữ chính theo thứ tự là diễn viên nổi tiếng ở dòng phim thần tượng Hách Chính Dương và Hàn Kỳ, còn nữ thứ chính… Đất diễn của nữ thứ chính tương đối ít, nghe nói là một người mới bên Thánh Hoàng.”

Tô Dục gật đầu, cũng không suy nghĩ gì nữa, mãi đến ngày khởi quay cậu mới biết được cái gọi là “Người mới bên Thánh Hoàng” cuối cùng là ai.

##########################################

Mặc dù Tô Dục nổi tiếng ở giới người mẫu, nhưng giới văn nghệ thì vẫn là người mới, bởi vậy sáng sớm cậu đã tới địa điểm quay phim, lúc cậu đến, Hách Chính Dương và Hàn Kỳ còn chưa tới, hiện trường ngoại trừ nhân viên công tác đang bận rộn thì còn có…..

Tô Dục nhìn cô gái tóc xanh mắt xanh yểu điệu xinh đẹp đang nói chuyện phiếm cùng nhân viên công tác, trong lòng cảm thấy hơi ủ rũ, vì cái lông gì mà ở chỗ nào cậu cũng có thể đụng phải nữ chủ đây?

Lúc này, Tô Dục mới nhớ tới hình như lúc nữ chủ xuất đạo có đóng một bộ phim tên <Hoàng tử Ếch và nữ vương đại nhân>, vì trong tiểu thuyết gốc Tô Dục không phát triển ở phương diện diễn viên, chưa bao giờ tiếp xúc hay làm việc cùng nữ chủ, bây giờ cậu mới chợt nhớ tới chuyện này. 

Nhưng cậu cũng chỉ hơi buồn bực chút mà thôi, dù sao cậu chú ý tới là vì trong tiểu thuyết gốc nam thứ chính và nữ chính có chút khúc mắc, nhưng trên thực tế, hiện giờ nữ chính cũng chẳng khác gì người qua đường, cậu không cần để ý quá mức.

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Dục, Kiều Ỷ Mộng ngẩng đầu, sau đó vẻ mặt kinh ngạc vui mừng đi về phía cậu, “Tiền bối Tô.”

“Xin chào.” Tô Dục lễ phép gật đầu, hòa nhã mà lại xa cách.

Nhưng dường như Kiều Ỷ Mộng không nhận ra, cô nhìn nét mặt tươi cười dịu dàng của người đàn ông trước mắt, trái tim không khỏi đập rộn lên, hai tay căng thẳng xoắn lại với nhau, “Tiền bối, em là Kiều Ỷ Mộng, là người mới của công ty giải trí Thánh Hoàng, cảm ơn lần trước tiền bối Tô đã giải vậy giúp em.”

“Tiện tay thôi mà.” Tô Dục cũng không muốn dây dưa nhiều nên lấy cớ đi toilet để thoát thân.

Kiều Ỷ Mộng đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng Tô Dục, cho đến khi cậu biến mất trong tầm mắt mà cô vẫn không chịu nhúc nhích. Quả nhiên, cô tiến vào giới diễn viên là quyết định chính xác, dù bây giờ đang là thời kỳ học việc phải chịu rất nhiều bắt nạt và gây khó khăn, khiến cô từng có ý nghĩ từ bỏ, nhưng khoảnh khắc tiền bối Tô vươn tay khi cô gặp cảnh khốn khó không chịu nổi kia, dường như cô cảm giác có bó đuốc chiếu sáng lòng cô, khiến cô cảm thấy dù có bao nhiêu khó khăn đi chăng nữa thì mình nhất định sẽ kiên trì.

Kiều Ỷ Mộng nhẹ thở ra một hơi, đưa tay xoa lồng ngực mình, cảm nhận trái tim đập mạnh, khẽ cười.

Hết chương 6


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi