TỔNG GIÁM ĐỐC CUỒNG VỢ 5000 TUỔI

"Cơ tổng là ông chủ giải trí Phi Thiên, em không quay phim làm sao có thể có cơ hội tìm được anh ta? Bên cạnh anh ta vẫn luôn có vệ sĩ, muốn đến gần cũng khó khăn! Nhưng nếu như em tiếp tục quay phim, Cơ tổng thân là ông chủ, thể nào cũng sẽ muốn gặp em, đến lúc đó chẳng phải sẽ có rất nhiều cơ hội hay sao?"

Lâm Kha rõ ràng do dự, lời của chị Kim cũng có lý.

"Lại nói, em còn tiền không? Tiền trong thẻ của em đã bồi thường cho chủ thuê nhà, ngay cả cơm em ăn hôm nay cũng do chị bỏ tiền mua! Dù em có thể tìm được Cơ tổng, em đói bụng có thể có sức lực giết chết anh ta sao?" Chị Kim tiếp tục dẫn dắt: "Nếu như em không quay phim, vậy em trả tiền cho chị đi!"

Tiền? Hình như thế giới này lưu thông tiền tệ, chắc hẳn cũng giống với linh thạch ở giới Tu Chân. 

Không có linh thạch, vậy đúng là tuyệt đối không thể.

"Có đóng hay không?" Chị Kim vỗ bàn một cái.

"Đóng!" Lâm Kha thức thời quả quyết trả lời.

Hôm sau.

Lâm Kha bị chị Kim dẫn đến hiện trường từ sớm.

Hiện trường có rất nhiều người, theo chị Kim nói, lão hói đầu đầu kia gọi là đạo diễn Hứa, rất có uy danh. Những người này, hiển nhiên là mộ danh mà tới.

Cảnh tượng này còn vượt qua cả khi cô cô thu đồ đệ.

Lâm Kha đi theo chị Kim vào phim trường, vừa vào cửa đã thấy một đám nam nam nữ nữ mặc tiên y màu trắng đi tới đi lui ở bên trong, mắt cô lập tức sáng lên!

Bọn họ cũng là người của giới Tu Chân sao?  

Trời ạ, rốt cục cũng tìm được người của giới Tu Chân ở nhân gian này rồi!

Lâm Kha chạy tới, vẻ mặt nghiêm túc ôm quyền hành lễ nói: "Đại trưởng lão Lâm Kha ở dưới Phù Tông chào chư vị, không biết chư vị là tông phái nhà ai? Mọi người đi vào nhân gian này như thế nào?"   

Các diễn viên chuẩn bị quay phim: "..."

"Đầu óc cô có bị bệnh không?" Một diễn viên như chế giễu nhìn về phía Lâm Kha.

"Cô là ai?"

Sắc mặt Lâm Kha khó tin: "Ngày xưa khi các ngươi nhờ vả Phù Tông ta không phải thái độ này."

Đám người kia phá lên cười ha ha, cười ngặt nghẽo.

Lâm Kha lập tức nổi giận: "Hôm nay các ngươi tập như này, tương lai khi chiến đấu với ma tộc, có bản lĩnh đừng đến Phù Tông ta xin bùa!"

Nơi xa, mấy ngôi sao đang chờ thử diễn, nghe thấy lời của Lâm Kha, lập tức phì một tiếng cười điên: "Ai nha mẹ của tôi ơi, Lâm Kha muốn tôi chết cười đây mà."   

"A, bê bối đầy người, thế mà cũng dám tới đây thử diễn à? Lấy mặt mũi ở đâu ra vậy!"

"Đúng đấy! Cũng không biết Lâm Kha lại leo lên người giàu có nào, mới có tư cách tới đây thử diễn! Vừa nghĩ tới tôi sẽ thử diễn với loại người rác rưởi này, quả đúng là nhục nhã kỹ thuật của tôi mà!"

"Nói không sai, tôi mới không muốn quay phim với loại rác rưởi này đâu! Có cô ta không có tôi, có tôi không có cô ta!" mấy người xung quanh nhao nhao hưởng ứng: "Chúng ta đi đoàn làm phim kháng nghị, đoàn làm phim tuyệt đối không thể nhận loại rác rưởi này!" 

Mấy diễn viên kia lòng đầy căm phẫn đi tìm đoàn làm phim kháng nghị.

Cách đó không xa biên kịch và phó đạo diễn lại hai mắt tỏa sáng.

Thân là biên kịch, cô ấy hiểu rõ nhất đặc trưng hình tượng của mỗi nhân vật.

Khi cô ấy nhìn thấy Lâm Kha, trong đầu đã có giọng nói vang lên: chính là cô ấy!

Phó đạo diễn cười nói với biên kịch: "Tố chất cơ bản của diễn viên, chính là coi mình thành nhân vật. Lâm Kha này đúng là thú vị, còn chưa bắt đầu thử diễn đã nhập diễn rồi. Vốn khi đạo diễn Hứa nói để cô ấy tới diễn thử, còn có rất nhiều người không đồng ý, hiện tại xem ra Lâm Kha này sợ rằng sẽ phải khiến rất nhiều người há mồm kinh ngạc."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi