TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Lúc còn trẻ, Cảnh Hảo Hảo vẫn nghĩ, dù tình nhân toàn thế giới tách ra, cả đời cô và Thẩm Lương Niên đều sẽ bị ràng buộc cùng một chỗ, không rời không bỏ, thẳng đến địa lão thiên hoang.

Cô cũng luôn nghĩ, tình yêu của cô là xinh đẹp nhất toàn thế giới, cho dù ở đáy mắt người khác, có lẽ là khốn khổ, cằn cỗi, khó qua.

Thế cho nên, lúc cô một mình, nhớ tới quá khứ ở tầng thấp nhất và kiên cố mà cô và Thẩm Lương Niên đã đi qua kia, đáy lòng cô đều từ từ lắp đầy hạnh phúc.

Nhưng hiện tại Cảnh Hảo Hảo, thật không dám nghĩ tới nữa.

Có vài người, bạn cảm thấy cả đời bạn đều không thể rời đi, không thể quên được, luyến tiếc, nhưng thật sự đợi đến lúc bụi bậm rơi xuống, bạn sẽ phát hiện, xác thực rất đau, nhưng lại không phải là đau không thể chịu đựng nổi.

Cho nên, quá khứ của Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên giống như là giấc mộng cũ trước kia, bị cô giấu thật sâu ở đáy lòng, hóa thành một khu cấm, không đụng vào nữa.

Mà Thẩm Lương Niên, từ sau ngày bị Lương Thần cứng rắn tiễn đi, giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn biến mất ở trong thế giới của Cảnh Hảo Hảo.

Vì thế, hai người từng quen biết mười năm, cứ như vậy xem như thật sự mỗi người đi một ngả, không hề liên hệ.

Từ sau đêm đó, Cảnh Hảo Hảo thật sự khôi phục tự do thân thể, cô có thể đi công ty giải trí TS, cũng có thể  hẹn gặp mặt với một vài bạn bè đi uống trà chiều, ngày cứ như vậy bình thản trôi qua, hết thảy thoạt nhìn, là im lặng mà bình tĩnh như vậy.

Bất tri bất giác thời gian liền tiến vào mùa đông thành phố Giang Sơn.

Ngày trận tuyết đầu mùa đến, Cảnh Hảo Hảo nhận được một bộ phim mới.

Bộ phim mới này mới rất niều tai to mặt lớn, có thể vì tiết kiệm tài chính, vì thế Cảnh Hảo Hảo diễn viên hạng ba nhỏ như vậy, cũng vinh hạnh biểu diễn nữ phụ một lần.

Bộ phim là do một đạo diễn già dặn kinh nghiệm làm, căn cứ cải biên theo một bộ tiểu thuyết nổi tiếng trên internet, là sản phẩm của công ty giải trí TS.

Bởi vì là bộ phim kinh doanh đô thị, cho nên nơi quay là thành phố Giang Sơn.

Gần tới cuối năm, chuyện trong công ty Lương Thần cũng nhiều, Cảnh Hảo Hảo cũng không muốn để cho người ta biết mình và anh cùng một chỗ, cho nên công việc đưa đón Cảnh Hảo Hảo, liền đặt toàn bộ ở trên người tài xế chuyên dụng của Lương Thần.

Trong bộ phim lần này có rất nhiều nhân vật, Cảnh Hảo Hảo chỉ nghe tên, chưa gặp qua người, cho nên không phải đặc biệt quen thuộc với mọi người, vì thế trao đổi cũng ít.

Nhưng cô chỉ là một diễn viên nho nhỏ, nhưng mỗi ngày đều có một chiếc xe treo bảng số màu đỏ đón đưa, ngược lại khiến mọi người có vài phần tò mò, đều đoán bối cảnh của cô.

Ngày tám bộ phim chính thức bấm máy, Cảnh Hảo Hảo chỉ quay nửa ngày, giữa trưa chấm dứt, lúc chuẩn bị quá giang xe về biệt thự, nhận được điện thoại của Phương Lộ: “Hảo Hảo, tớ vừa trở về từ nước Pháp, nghe nói cậu nhận phim mới, đúng lúc tớ đã lâu không gặp cậu, buổi chiều mời tớ ăn bữa cơm chúc mừng nha."

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến buổi chiều mình cũng không có việc gì, liền cười đáp ứng, sau đó gọi một cú điện thoại cho Lương Thần, nhận được sự đồng ý của anh, liền trực tiếp để tài xế đưa mình đi đến trung tâm thương mại đã hẹn với Phương Lộ.

Cảnh Hảo Hảo không biết khi nào mình tan cuộc, vào lúc xuống xe, liền nói với tài xế: “Chờ lúc cháu cần về nhà dùng xe, sẽ gọi điện thoại trước cho bác nửa tiếng, bác đi về trước đi.”

“Vâng, Cảnh tiểu thư, cô chú ý an toàn.”

Cảnh Hảo Hảo cười cười, đóng cửa xe, chờ sau khi tài xế lái xe rời đi, liền xoay người đi vào trung tâm thương mại.

Cảnh Hảo Hảo và Phương Lộ hẹn ăn bữa trưa ở một nhà hàng tầng năm trung tâm thương mại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi