TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Cô nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, liền quay đầu, nhìn Thẩm Lương Niên, giọng nói kiều mỵ nói: “Lương Niên, chúng ta đi tiệm trang sức kia một chuyến đi.”

Thẩm Lương Niên gật gật đầu, không có dị nghị khác.

......

Tiểu thư bán hàng trong tiệm trang sức mặc chính trang xinh đẹp tao nhã, tóc búi lên cao cao, lộ ra gương mặt tinh xảo, thoạt nhìn quyến rũ đoan chính, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo và Phương Lộ tiến vào, liền nhẹ giọng mang theo Cảnh Hảo Hảo và Phương Lộ đi vòng quanh quầy.

Cuối cùng, Phương Lộ chọn trúng một xâu chuỗi bảo thạch màu lam, đang lúc tiểu thư bán hàng lấy ra, chuẩn bị cho Phương Lộ mang thử, phía sau liền truyền đến một tiếng nói nghe rất kinh hỉ: “Phương Lộ?”

Cảnh Hảo Hảo và Phương Lộ xoay người, liền nhìn thấy Kiều Ôn Noãn kéo cánh tay Thẩm Lương Niên, vẻ mặt ý cười chân thành tiêu sái tới đây.

Lúc ban đầu Thẩm Lương Niên không có phát hiện Cảnh Hảo Hảo đứng ở trong tiệm, lúc nghe được Kiều Ôn Noãn gọi Phương Lộ, anh mới ngẩng đầu, đang chuẩn bị chào hỏi một tiếng với Phương Lộ, ai ngờ lập tức thấy được Cảnh Hảo Hảo đứng ở bên người Phương Lộ.

Cảnh Hảo Hảo giống như cũng không có nghĩ đến sẽ là anh và Kiều Ôn Noãn, nhìn thấy anh cả người liền sợ run một chút, tầm mắt ngay lập tức dừng ở trên cánh tay Kiều Ôn Noãn kéo Thẩm Lương Niên, chỉ là tạm dừng một lát, cô giống như là nhìn thấy cái gì chói mắt, nhanh chóng cúi đầu.

Phương Lộ cũng không biết chuyện Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên chia tay, hiện tại đột nhiên nhìn thấy Kiều Ôn Noãn kéo Thẩm Lương Niên đi tới, cả người cô cũng sửng sờ tại chỗ.

Trong khoảng thời gian ngắn, ba người đều trầm mặc không nói, chỉ có Kiều Ôn Noãn vẻ mặt tự nhiên đứng ở trước mặt Phương Lộ và Cảnh Hảo Hảo, dùng âm điệu rất bình thường nói: “Phương Lộ, không nghĩ tới lại gặp cô ở chỗ này.”

Sau đó, Kiều Ôn Noãn dừng tầm mắt ở trên người Cảnh Hảo Hảo: “Thực trùng hợp, Cảnh tiểu thư cũng ở đây.”

Phương Lộ có trường hợp sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua, rất nhanh liền khôi phục trấn định, bất động thanh sắc cười cười với Kiều Ôn Noãn: “Ôn Noãn, Thẩm tổng, đã lâu không gặp.”

“Đúng là đã lâu không gặp, gần đây tôi cũng không có nhận diễn bộ phim nào, cho nên cũng chưa liên lạc với mọi người, thật không nghĩ tới hôm nay chúng ta lại gặp phải ở chỗ này, lát nữa các người có thời gian hay không, tôi mời các người uống trà chiều.” Kiều Ôn Noãn kéo cánh tay Thẩm Lương Niên, ngữ điệu trong vắt nói.

Thẩm Lương Niên cảm giác được sức lực cánh tay mình càng lớn hơn, nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, liền lộ ra ý cười rút cánh tay mình từ trong tay Kiều Ôn Noãn.

Lòng bàn tay Kiều Ôn Noãn trống trơn, ý cười trên mặt dần dần biến mất, cô lại làm bộ như không thèm để ý, nói với Phương Lộ: “Phương Lộ, lam bảo thạch này là cô chọn à? Ánh mắt thật tốt, cô đeo thử đi, đeo lên khẳng định sẽ đẹp mắt.”

Nói xong, Kiều Ôn Noãn liền đi tới trước quầy, nhìn quanh trái phải một lúc, cuối cùng tầm mắt dừng ở một sợi dây chuyền chui xinh đẹp.

Vòng cổ này, cô biết, đang đeo ở trên cổ Cảnh Hảo Hảo, còn là năm kia Thẩm Lương Niên mua cho cô ta, thật không ngờ, qua lâu như vậy, dây chuyền này vẫn còn hàng.

Gần đây Thẩm Lương Niên tiêu cực như vậy, cô biết anh chỉ là còn chưa có chết tâm với Cảnh Hảo Hảo.

Chỉ cần anh không chết tâm, cô liền không thể sống yên ổn, hiện tại gặp phải Cảnh Hảo Hảo, vậy không bằng cô liền nhân cơ hội diễn một phen, để cho khoảng cách giữa Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên càng chạy càng xa!

Nghĩ đến đây, Kiều Ôn Noãn liền cười chỉ chỉ dây chuyền kia, nói với tiểu thư bán hàng đứng ở một bên: “Phiền toái cho tôi xem sợi dây chuyền này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi