TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Nhất thời, Cảnh Hảo Hảo lập tức liền tỉnh rượu một nửa, cô nhìn chằm chằm Lương Thần, liền theo bản năng cúi đầu xuống.

Lương Thần tức đến muốn điên rồi, anh nhìn chằm chằm quần áo trên người Cảnh Hảo Hảo, như là răn dạy đứa nhỏ, nói: “Cảnh Hảo Hảo, ai cho em mặc loại quần áo này, sao em không dứt khoát lõa thể luôn đi!”

“Anh nhìn những người chung quanh một chút đi, bọn họ mặc còn ít hơn tôi.” Không biết có phải do uống rượu hay không, dũng khí của Cảnh Hảo Hảo lập tức trở nên tràn đầy, ngẩng đầu, liền chỉ vào người chung quanh đáp.

“Cho dù là toàn thân bộ họ không mặc quần áo, cũng không có một xu quan hệ với tôi!” Tốt, Cảnh Hảo Hảo, rất có bản lĩnh, còn dám tranh luận với anh!

Lương Thần tức đến hai mắt giống như có lửa giận sắp nhảy lên, anh đạp bước chân, bước đi về phía Cảnh Hảo Hảo.

Cùng với Lương Thần tới gần, Cảnh Hảo Hảo rõ ràng cảm giác được lệ khí trên người đàn ông càng ngày càng nặng, tốc độ nhịp tim đập của cô liền trở nên càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy giây tiếp theo người đàn ông kia có thể sẽ giết cô, cho nên lúc bước chân Lương Thần đứng ở trước mặt mình, Cảnh Hảo Hảo không đợi Lương Thần mở miệng nói chuyện, đã nghĩ cũng không nghĩ liền thốt ra: “Quần áo tôi là bị bọn họ kéo phá hư, tôi nhiều nhất chính là lộ bả vai và chân, đây cũng rất bình thường......”

“Lộ bả vai và chân? Rất bình thường? Bình thường chỗ nào?” Lương Thần vừa hỏi lại Cảnh Hảo Hảo, vừa nghĩ đến trường hợp những người đó kéo xé quần áo Cảnh Hảo Hảo, nổi giận ném xuống một câu với Cảnh Hảo Hảo: “Tôi nói cho em biết, Cảnh Hảo Hảo, về sau còn để cho tôi nhìn thấy da thịt toàn thân của em lộ ra quá một phần ba, em lộ chỗ nào thì tôi sẽ chém chỗ đó?”

“Lúc ở trên giường, tôi cũng đâu mặc gì đâu, sao anh không dứt khoát trực tiếp chém tôi đi!”

Một giây trước Cảnh Hảo Hảo nói ra những lời này, một giây sau liền ảo não hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, hiện tại anh đã tức thành như vậy, cô còn không có chuyện gì liền nói ra lời như vậy?

Uống rượu như thế nào, đầu đều có choáng váng rồi?

Lương Thần nghe được lời nói của Cảnh Hảo Hảo, ước chừng sửng sốt hai giây, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nâng tay lên, hung tợn chỉ chỉ Cảnh Hảo Hảo, “Giỏi, em giỏi lắm!”

Cảnh Hảo Hảo sợ tới mức chợt lui ra sau một bước, nhưng giây kế tiếp Lương Thần lại trực tiếp vươn tay, dùng sức kéo Cảnh Hảo Hảo đến trước mặt của mình, sau đó một phen cởi áo khoác mình xuống, dùng sức phủ lên trên người Cảnh Hảo Hảo, liền không để ý đến cô, xoay người, đi đến một bên.

Thật ra, lúc này đáy lòng Lương Thần chưa từng có tức giận như thế.

Cao thấp toàn thân anh đều tràn ngập sát khí phá hủy, người phụ nữ kia vặn lại như vậy, anh tức đến mức có đôi khi hận không thể bóp chết cô. Anh cũng chưa từng động vào cô một chút, hiện tại, là ai ăn gan hùng mật báo, dám tát người phụ nữ của anh?

Lương Thần càng nghĩ, càng cảm thấy trong ngực như là có một ngọn hỏa, càng đốt càng lớn, đốt đến cuối cùng, cả người anh đột nhiên liền bình tĩnh xuống.

Thoạt nhìn, giống như là không có chuyện gì phát sinh.

Mấy người kia hoàn toàn không phải là đối thủ của người Lương Thần mang đến, trong chốc lát lập tức ngã trái ngã phải nằm dưới đất, miệng lẩm bẩm nói cầu xin tha thứ.

Lúc này Lương Thần mới âm điệu bình tĩnh lên tiếng nói:“Đủ.”

Giọng nói Lương Thần không nặng, nhưng lại đủ để cho những người đó đều dừng tay.

Lúc này Lương Thần mới mở bước chân, chậm rãi đi lên trước, bước vào bên trong những người ngã ngựa đổ kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi