TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

“Hửm?” Lương Thần lên tiếng, cúi đầu, tiến tai đến cạnh Cảnh Hảo Hảo, lại nghe được Cảnh Hảo Hảo thì thào hô “Lương Niên, Lương Niên......”

Giọng nói Cảnh Hảo Hảo trong mềm dễ nghe, mang theo vài phần tư vị triền miên, gọi đến cả người Lương Thần nháy mắt liền cứng lại.

Tai anh vẫn dán bên môi Cảnh Hảo Hảo như cũ, rõ ràng có thể cảm giác được hơi thở của cô, thanh nhã như lan.

Nhưng Lương Thần lại cảm thấy như là có một phen cạnh băng bén nhọn, hung hăng đâm vào tim của mình.

Vừa lạnh, lại đau.

“Lương Niên......” Cảnh Hảo Hảo lại thấp giọng hô lên tên của Thẩm Lương Niên.

Lương Thần như là chạm vào điện cao thế, cả người chợt đứng lên, trực tiếp vươn tay ôm lấy Cảnh Hảo Hảo, ném vào trong bồn tắm lớn, mở vòi nước ra, cũng không chờ nước nóng, đổ ập rót xuống về phía Cảnh Hảo Hảo.

Lúc ban đầu nước mở ra tắm rất lạnh, giột đến cả người Cảnh Hảo Hảo theo bản năng trốn về một bên bồn tắm, thân thể cũng lạnh đến co rút thành một đoàn, nhíu lông mày thanh tú, âm điệu mềm nhũn mở miệng, mang theo một chút ủy khuất: “Lương Niên, tâm em khó chịu......”

Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo từ trên cao, lại nghe được tên Thẩm Lương Niên từ trong miệng Cảnh Hảo Hảo, ngực anh phập phồng không ngừng, giọng nói có chút thô lỗ nói: “Khó chịu? Khó chịu chết em đi!”

Nói xong, một tay nắm vòi hoa sen, một lần nữa nhắm ngay mặt Cảnh Hảo Hảo, liều mạng giột.

Thím Lâm vội vàng chạy lên từ dưới lầu giúp một tay, thấy một màn như vậy, sợ tới mức vội vàng đi lên trước, chặn cột nước vòi hoa sen: “Thần thiếu gia, hay để tôi tắm rửa cho Cảnh tiểu thư đi, ngài tắm như vậy, sẽ đông lạnh Cảnh tiểu thư.”

Mặt Lương Thần bình tĩnh, không có hé răng, trực tiếp đưa vòi nước cho thím Lâm, sau đó cầm dầu gội từ một bên lên, xoa nhẹ lên mái tóc dài của Cảnh Hảo Hảo.

Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tắm rửa cho người khác, đây là lần đầu tiên, lực đạo có chút mạnh, tóc dài của Cảnh Hảo Hảo dính nước, như là hải tảo dây dưa cùng một chỗ, Lương Thần xoa nắn hai cái, liền cuốn thành một đoàn, sau khi cầm vòi hoa sen rửa sạch bọt dầu gội trên đầu Cảnh Hảo Hảo, tóc liền thắt lại một chỗ, Lương Thần cau mày, một tay vừa giột nước, vừa dùng ngón tay làm thuận tóc cho Cảnh Hảo Hảo.

Có thể là lực đạo anh dùng mạnh, kéo đau da đầu Cảnh Hảo Hảo, trong lúc mơ mơ màng màng Cảnh Hảo Hảo giật giật đầu, nhỏ giọng ngâm rên nói: “Lương Niên, anh nhẹ một chút, em đau......”

Người phụ nữ này có phải ỷ vào mình uống rượu, phóng lên trời cao rồi không, lại có thể xem anh như không tồn tại, ở trong này quang minh chính đại gọi Thẩm Lương Niên như vậy.

Ngón tay Lương Thần cầm lấy tóc Cảnh Hảo Hảo, lực đạo nhịn không được liền tăng thêm một ít, kéo đến Cảnh Hảo Hảo kêu lên.

“Thần thiếu gia, không thể gội đầu như vậy.” Thím Lâm đứng ở một bên lo lắng suông, lại không dám tiến lên tự tiện đoạt Cảnh Hảo Hảo qua hỗ trợ, đành phải cầm dầu xả đưa cho Lương Thần, nói: “Đồ một chút dầu xả, tóc tự nhiên liền thuận, nhẹ nhàng gỡ liền tách ra, kéo như vậy nữa, sẽ kéo đau Cảnh tiểu thư.”

Lương Thần đen mặt, nghiến răng nghiến lợi run rẩy nói: “Đổ dầu xả cái gì, đau chết cô ấy luôn đi, cả ngày lẫn đêm đều không có làm cho người ta bớt lo!”

Nói xong, Lương Thần tắt vòi hoa sen, ném tới trong bồn tắm to, tay lại đưa qua, tiếp nhuận dầu xả, đồ ở trên tóc Cảnh Hảo Hảo.

Sắc mặt anh thoạt nhìn vẫn hung dữ như trước, nhưng lực đạo trên tay đã dịu đi rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi