TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới xuống xe, chậm rãi đi theo phía sau thím Lâm vào biệt thự.

Lương Thần vừa mới bưng một ly cà phê đi ra từ trong phòng ăn, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, anh dừng bước chân một chút, sau đó liền mặt không chút thay đổi tiêu sái vào thang máy, trực tiếp lên lầu hai, đi vào phòng ngủ.

“Cảnh tiểu thư, muộn như vậy, cô ăn chưa?”

Cảnh Hảo Hảo có chút không nắm bắt được suy nghĩ giờ khắc này của Lương Thần, có chút không muốn lên lầu. Thật ra trước kia, Lương Thần phát hỏa với cô, cũng thường giống như cơm bữa, lúc đó cô quen đến chết lặng, có thể thờ ơ thừa nhận, nhưng hiện tại, anh đã thật lâu không có nổi giận qua với mình, đột nhiên náo loạn việc đêm nay, cô ngược lại có chút sợ.

Cho nên, vào lúc cô nghe được thím Lâm hỏi cô có đói bụng không, cô lập tức không có chần chờ gật gật đầu.

Thím Lâm nhanh chóng phân phó người hầu chuẩn bị bữa tối cho cô, cùng cô đi phòng ăn ăn cơm.

Cảnh Hảo Hảo ăn rất chậm, cô vừa ăn, vừa chuyển tròng mắt nghĩ lát nữa lên lầu, ứng phó Lương Thần như thế nào.

Nhưng mà, mặc dù cô đang trốn tránh, nhưng cuối cùng cũng có lúc ăn xong.

Đứng lên, Cảnh Hảo Hảo kì kèo mè nheo đi ra phòng ăn, lại kì kèo mè nheo vào thang máy.

Cửa phòng ngủ cũng không có đóng, Lương Thần đã tắm rửa xong, mặc áo ngủ, ngồi ở trên sô pha đang xem ti vi.

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng đóng cửa, trực tiếp chạy vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, mới chậm rãi tiêu sái đi ra.

Lương Thần nghe được cửa phòng tắm mở ra, liền quay đầu nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, sau đó liền quay đầu, cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi, sau đó đứng lên, liền đi tới về phía Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng dừng bước chân lại, cô đợi lúc Lương Thần sắp đi đến phía mình, cả người theo bản năng lui về sau.

Lương Thần cũng không nói chuyện, chỉ vẫn duy trì tiến quân thần tốc chậm rãi tới gần, liên tục ép cả người Cảnh Hảo Hảo dán sát vào vách tường, không thể lui được nữa.

Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy bước chân Lương Thần đứng ở trước mặt mình, cô theo bản năng nghĩ đến Lương Thần muốn tức giận, có chút run như cầy sấy nhắm hai mắt lại, miệng cũng vội vàng thốt ra nói: “Tôi không phải cố ý!”

Lương Thần bị một câu nói của cô khiến cho hơi dừng lại, giây tiếp theo, anh chợt nghe đến giọng nói của Cảnh Hảo Hảo, mang theo một chút run rẩy tiếp tục truyền đến: “Tôi không phải cố ý, một mình tôi đợi nửa ngày, tôi không có muốn chủ động gặp mặt anh ấy, tôi chỉ là không đuổi kịp xe tổ phim, nên mới lên xe của anh ấy.”

Cô nói rất vội vàng, câu cú không đúng ngữ pháp, một chút tính ăn khớp cũng không có. Đang giải thích với anh, nhưng lời giải thích của cô, nhưng không có làm cho đáy lòng Lương Thần dễ chịu một chút. Anh vẫn luôn cho rằng, cô có chút sợ anh, trên thế giới này, không ai không sợ anh, nhưng đợi khi anh chân chân chính chính nhìn thấy sự sợ hãi của cô, anh mới phát hiện, chính mình lại cực kỳ không thoải mái.

Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại đợi trong chốc lát, không có đợi được Lương Thần nói chuyện, cô liền ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần, phát hiện người đàn ông đang nhìn chằm chằm chính mình, cô có chút bất an mấp máy môi, giây tiếp theo, Lương Thần liền đi lên phía trước từng bước, đặt cô ở trên vách tường, hung hăng hôn môi.

Phía sau Cảnh Hảo Hảo, là một vách tường làm từ một cái gương.

Lương Thần vừa hôn môi cô, vừa liền kéo quần áo hai người xuống.

Quay đầu, xuyên thấu qua gương, Cảnh Hảo Hảo có thể thấy rõ ràng, ảnh ngược thân ảnh hai người từ bên trong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi