TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Lương Thần cúi đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo: “Nháo đủ chưa?”

Cảnh Hảo Hảo nhìn lại anh, không có một chút ý tứ dao động, giọng nói gợn sóng không sợ hãi nói: “Rốt cuộc thì khi nào anh thả tôi đi? Bộ dạng chúng ta như vậy thì giống cái gì, tôi không thương anh, anh cũng không yêu tôi, dây dưa không ngừng như vậy thì có ý tứ gì? Tôi muốn chết, nhưng cố tình lại phải sống chịu tội ở lại bên cạnh anh!”

Cô về nhà, từng mở miệng nói chỉ là mấy câu có thể đếm được trên đầu ngón tay nói, trên cơ bản toàn bộ đều là hỏi anh, khi nào thì thả cô đi? Lúc anh biết được cô rời đi, đáy lòng đã đặc biệt khó chịu, nhưng anh chịu đựng, giống như là mấy lần trước, khống chế tính tình của mình.

Cả đời này của anh đều được người vây ở bênh cạnh lấy lòng, có khi nào vì người khác mà ủy khuất chính mình, nhưng cố tình sau khi gặp được cô, anh muốn học dùng hết toàn lực lấy lòng cô, anh lấy lòng, nhưng cô lại không chút nào cảm kích, hiện tại, còn nói cô ở anh bên người là sống chịu khổ.

Cả người anh giống như là bị đốt thuốc nổ, từng trận tích lũy không vui trong lòng, nháy mắt liền nổ mạnh ra.

Lương Thần đè xúc động muốn bóp chết Cảnh Hảo Hảo xuống, xoay người rời đi từ thân thể của cô, lôi kéo cổ tay cô, trực tiếp túm cô từ trên giường, kéo dài tới trước gương sát đất, lập tức đẩy cả người cô tới trước gương, chỉ vết hôn xanh xanh tím tím trên làn da trắng nõn của cô ở trong gương, nói: “Chính em nhìn một chút những thứ này là cái gì.”

Trên thân thể của cô, phủ kín dấu vết anh lưu lại, giống như từng dấu ấn hung hăng khắc vào nơi đó

Cảnh Hảo Hảo chỉ nhìn thoáng qua, liền dời tầm mắt đi chỗ khác.

Lương Thần lại vươn tay, bắt lấy mặt của cô, tiếp tục đối diện mặt cô với gương, cười khẽ nói: “Hảo Hảo, em cẩn thận suy nghĩ đi, trong trong ngoài ngoài của em đều là của tôi, toàn thân đều là ấn ký của tôi, em nói em phát ngốc cái gì, hỏi tôi khi nào thì thả em đi, chẳng lẽ em còn muốn Thẩm Lương Niên?”

Lương Thần nói tới đây, đột nhiên như là nghĩ đến cái gì, tư thái tao nhã buông Cảnh Hảo Hảo ra, sau đó đi đến trên sô pha một bên, cầm túi xách của Cảnh Hảo Hảo lên, lấy di động của cô từ bên trong ra, trực tiếp lật xem hai cái, tìm được ảnh chụp lõa thể của Kiều Ôn Noãn và Thẩm Lương Niên ở bên trong, cầm đi tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng quơ quơ, nói: “Chiều hôm nay, không phải em bôn ba chạy đến sân bay đợi anh ta nửa ngày ư? Kết quả thì sao?”

Miệng Lương Thần từ trước đến nay luôn ngoan độc, người khiến anh đau một phần, anh liền trả lại mười phần: “Tôi còn nghĩ anh ta rất yêu em đấy, cuối cùng không phải là thân mật nằm cùng một chỗ với người phụ nữ khác như vậy ư, làm chuyện tôi đã làm với em, nói không chừng trên người Kiều Ôn Noãn cũng giống như em bây giờ, in đầy dấu vết Thẩm Lương Niên lưu lại.”

Lời nói của Lương Thần giống như là một con dao bén nhọn, vô tình đâm vào chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng của Cảnh Hảo Hảo, cô nhìn ảnh chụp của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn trên di động, nghe lời nói trào phúng của Lương Thần, đột nhiên liền cong môi nở nụ cười, chỉ là cô cười còn khó coi hơn khóc.

Không biết có phải buổi chiều lúc biết được tin tức này đã khóc đủ hay không, hiện tại cô ngược lại không có nước mắt, chỉ thực bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn Lương Thần, sắc mặt có chút tái nhợt mở miệng, nói: “Đúng vậy, anh ấy cùng một chỗ với phụ nữ khác, tôi và anh ấy không trở về được, nhưng vậy thì như thế nào? Mặc dù chúng tôi không thể cùng một chỗ, tôi cũng không nguyện ý cùng một chỗ với anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi