Bữa tiệc mãi cho đến hơn mười một giờ đêm mới giải tản, Lương Thần vẫn luôn không rời rượu, lúc ra ngoài lên xe, thần trí cả người anh đã có chút mơ hồ.
Trợ lý dìu anh lên xe, hỏi: “Lương tổng, hiện tại đưa ngài đi nơi nào?”
Lương Thần không nói gì, chỉ xuyên qua cửa sổ xe, nhìn ánh sao trên bầu trời đêm, đột nhiên lại nghĩ tới đôi mắt tinh thuần như nước không lẫn tạp chất gì kia của Cảnh Hảo Hảo, anh nuốt nuốt nước miếng, liền chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trợ lý thấy anh không nói gì, cũng không hỏi lại, liền khởi động xe.
Trợ lý vẫn nghĩ đến mỗi ngày Lương Thần vẫn về biệt thự giữa sườn núi, cho nên liền trực tiếp tự chủ trương lái xe vào biệt thự.
Dừng xe xong, trợ lý nhẹ giọng nói: “Lương tổng, về nhà.”
Lương Thần mở mắt, cả người có vẻ có chút mờ mịt, nhìn nhìn trái phải, phát hiện là biệt thự giữa sườn núi, liền cau mày, hỏi: “Sao lại tới nơi này?”
Trợ lý vội vàng nói: “Lương tổng, ngài muốn đi đâu, hiện tại tôi đưa ngài đi.”
“Quên đi.” Lương Thần đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Bước chân anh có chút không vững, suýt nữa ngã sấp xuống, trợ lý vội vàng đuổi lên trước, đỡ Lương Thần: “Lương tổng, cẩn thận.”
Lương Thần đã muốn say, nhưng không có quá sâu như thế, nâng tay lên, quơ quơ: “Được rồi, anh về nhà trước đi.”
Sau đó liền lung la lung lay đi đến trước cửa, kéo cửa ra, rồi đi vào.
Thời gian này anh đều không có về nhà, sợ là người trong biệt thự cho là anh vẫn sẽ không trở về, đều sớm nghỉ ngơi rồi đi.
Lương Thần đi vào, muốn tìm dép lê, nhưng choáng váng nhìn trong tủ giày nửa ngày, sững sờ không có lật tìm được, liền dứt khoát chân trần trực tiếp vào phòng.
Anh nhấn nhiều lần, mới ấn chuẩn thang máy, lên lầu hai, anh đi đến trước cửa phòng ngủ, ngón tay lắc lư trong chốc lát, mới nhấn mật mã, đẩy cửa ra, lảo đảo đi vào.
Cảnh Hảo Hảo nằm ở trên giường, còn chưa hoàn toàn đi vào giấc ngủ, đột nhiên nghe được cửa phòng mở, cô tưởng nằm mơ, liền không để ý, nhưng còn chưa tiếp tục ngủ, chợt nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nôn mửa, Cảnh Hảo Hảo chợt ngồi dậy từ trên giường, xác định chính mình nghe không sai, liền xốc chăn lên, xuống giường, chạy tới cửa phòng tắm, kết quả liền nhìn thấy cả người Lương Thần ói đến thiên hôn địa ám, bên trong có mùi rượu xông vào mũi truyền đến.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa trong chốc lát, rốt cục đợi đến khi Lương Thần bên trong không ói nữa, cô liền xoay người, đi về phía giường, sau đó xốc chăn lên, tiếp tục nằm lên, kết quả còn chưa nhắm mắt lại, tiếng Lương Thần nôn mửa lại truyền đến một lần nữa, hẳn là trong bụng đã không còn vật gì, phun ra đều là nước chua, cho nên tiếng nghe làm cho người ta có chút khó chịu.
Cảnh Hảo Hảo quấn chăn, lật người, nghĩ người đàn ông kia sống hay chết, là khó chịu hay thoải mái, đều không quan hệ với cô.
Nhưng mà, Lương Thần ói ói, đột nhiên liền chợt ho khan lên.
Cảnh Hảo Hảo nhịn không được lại lật người một cái, cuối cùng vẫn là bò dậy, đi đến một bên rót một ly nước ấm, đi vào phòng tắm, trực tiếp đặt ở trên đài rửa mặt.
Lương Thần nghe được tiếng vang, xoay qua, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo và ly thủy tinh, giật giật môi, còn chưa nói, Cảnh Hảo Hảo liền tự mình xoay người rời đi.