TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng liền rút chân của mình ra khỏi tay Lương Thần.

Chân dính đầy nước bùn của cô vào chậu nước, khiến cho nước vẩn đục thành một mảnh, hiện tại đột nhiên rút đi, bọt nước văng khắp nơi, rơi vào trên mặt và trên quần áo của Lương Thần.

Áo sơ mi tuyết trắng, rất nhanh liền bị nước nhiễm bẩn.

Cảnh Hảo Hảo có chút ngượng ngùng giật giật môi, cô bất giác nghĩ đến Lương Thần sẽ sinh khí, nhưng khiến cô không nghĩ được là, Lương Thần lại như người không có việc gì, không chút nào để ý tiếp tục vươn tay, bắt lấy chân của cô, ấn trở về trong chậu nước một lần nữa, động tác anh thoạt nhìn rất thô lỗ, nhưng chỉ có Cảnh Hảo Hảo có thể rõ ràng cảm giác được, lực đạo anh rất ôn nhu.

Lương Thần cúi đầu xuống, ngồi xổm trước chậu nước, hai tay đặt ở trong nước bẩn, nhẹ nhàng xoa xoa chân thay Cảnh Hảo Hảo.

Ban đầu chân Cảnh Hảo Hảo rơi vào nước bùn, cũng không cảm giác được khó chịu, đợi khi người vừa lên bờ, gió thổi qua, hơi nước trong nước bùn nhanh chóng kết băng, cô lạnh đến hai chân đã sớm không có tri giác.

Hiện tại nước ấm áp và bàn tay to của Lương Thần bao vây lấy chân cô, trong nháy mắt liền làm ấm khiến chân cô có giác, còn cùng với một dòng nước ấm, từ lòng bàn tay của anh, theo gan bàn chân của cô, một đường chui vào bộ phận mềm mại nhất trong lồng ngực trái của cô.

Cảnh Hảo Hảo hơi hơi cắn môi dưới, cúi đầu, nhìn chằm chằm Lương Thần.

Động tác người đàn ông rất chuyên chú rất nghiêm túc, ngọn đèn tổ phim sáng ngời chiếu vào trên mặt anh, có thể khiến cho cô tinh tường nhìn thấy, chút bùn khi chân mình lui về đã vẩy đến trên mặt anh đang chảy xuống dưới, nhưng mà, không chút nào không ảnh hưởng đến tuấn mỹ của anh.

Cảnh Hảo Hảo chưa bao giờ giống như bây giờ, đánh giá cẩn thận Lương Thần như thế, lúc này tinh tế xem xét, Cảnh Hảo Hảo phát hiện, ngũ quan người đàn ông này, mặc kệ là tách ra hay là tổ hợp một chỗ, đều là tuyệt thế như vậy.

Bắt đầu từ khi cuộc sống của mình có thể độc lập, Cảnh Hảo Hảo liền chưa từng được người rửa chân qua như vậy, hơn nữa cô cũng chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ được người rửa chân.

Nhưng hiện tại, người đàn ông cao ngạo giống như thiên tử trong lòng mọi người này, lại ở trước mặt nhiều người như thế, không chút để ý hình tượng và địa vị của mình, cứ như vậy nửa quỳ nửa ngồi xổm trước mặt của cô, rửa chân cho cô.

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt liền dâng lên một loại cảm xúc không biết phải dùng từ ngữ như thế nào để miêu tả, kỳ diệu mà lại xa lạ, là xúc động mà cuộc đời này của cô chưa bao giờ có.

Giữa đường Lương Thần lại gọi người thay đổi một chậu nước trong, thay Cảnh Hảo Hảo rửa sạch một lần nữa, sau khi sạch sẽ, mượn một cái khăn mặt lau khô chân cho cô, sau đó tự mình mang giày vào cho cô.

Đợi sau khi Lương Thần làm xong một loạt hành động này, Cảnh Hảo Hảo vẫn giống như kẻ ngốc, còn ngơ ngác ngồi ở trên ghế.

Lương Thần chậm rãi đứng dậy, sửa sang quẩn áo bởi vì mình ngồi nên có nếp nhăn lại một chút, sau đó nhìn lướt qua đủ loại gương mặt bị chấn động chung quanh, lúc này đáy lòng mới hơi hơi cảm giác được một tia vừa lòng.

Anh cũng không tin, từ giờ trở đi, những người này còn dám lỗ mãng với người phụ nữ có thể làm cho anh hạ mình rửa chân!

Lương Thần vừa định xoay người, tiếp nhận áo khoác của mình từ trong tay đạo diễn, Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên ghế, đột nhiên như là điện giật, chợt đứng lên, sau đó vươn tay, liền kéo tay anh lại.

Lương Thần cảm thấy vui vẻ, chợt quay đầu, đáy mắt lóe lên một tầng ánh sáng ngời, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, dùng ôn nhu anh chưa từng nhận ra được, hỏi: “Thế nào......”

Lương Thần chỉ nói hai chữ, tay anh lại đột nhiên đưa qua, nắm cằm Cảnh Hảo Hảo, xoay mặt của cô qua, cẩn thận xem trong chốc lát, giọng nói trầm thấp mở miệng hỏi: “Ai đánh em?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi