Editor: May
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền kéo cửa xe ra, đúng lúc cô chuẩn bị ngồi vào, Kiều Ôn Noãn liền mở túi xách mang theo bên người mình ra, sau đó lấy từ bên trong ra một phong thư, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo.
“Cô đã không muốn cùng tôi đi quán cà phê phía trước nói chuyện, như vậy tôi liền trực tiếp giao cho những thứ này cho cô là được rồi.”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì, nhìn phong thư trước mắt mình vài lần, phong thư rất mỏng, nói vậy thứ bên trong cũng không nhiều.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến ảnh chụp mình từng nhận được trên di động, nhấp mím môi, ngẩng đầu, nhìn Kiều Ôn Noãn nói: “Lần trước tôi ở sân bay chờ Lương Niên, người dùng di động gửi hình cho tôi, là cô đi.”
Kiều Ôn Noãn thật không ngờ Cảnh Hảo Hảo lại có thể nhắc tới chuyện lần đó, thần thái có chút dừng lại.
Cảnh Hảo Hảo liền sắc mặt tự nhiên tiếp tục mở miệng, nói: “Lúc này đây tôi mặc kệ cô cho tôi là cái gì, tôi cũng sẽ không xem, Thẩm Lương Niên đã muốn cùng một chỗ với cô, tất cả giữa anh ta với cô, tôi cũng không muốn nhìn đến nữa.”
Cảnh Hảo Hảo bất giác cảm thấy, Kiều Ôn Noãn nhất định là đến trước mặt mình khoe khoang, có lẽ trong phong thư đặt là ảnh chụp.
Tuy rằng cô và Thẩm Lương Niên đã thật sự kết thúc, nhưng người đàn ông kia, chung quy gì cũng là người đàn ông đầu tiên cô yêu, cũng là người đàn ông hiện tại cô phải quên đi, hình ảnh anh và những người phụ nữ khác ở chung một chỗ, vẫn sẽ làm đau cô như cũ, đoạn thời gian gần đây, cô trôi qua rất khá, cho nên, không bằng không xem, cuối cùng nhắm mắt làm ngơ.
Lúc này Kiều Ôn Noãn mới hiểu được suy nghĩ từ trong lời nói của Cảnh Hảo Hảo, cô ta kéo môi cười nhàn nhạt, thoải mái mở miệng, thừa nhận nói: “Đúng vậy, lần đó thật đúng là tôi dùng di động Thẩm Lương Niên chụp ảnh chụp chúng tôi ngủ với nhau gửi cho cô.”
Ngày đó Thẩm Lương Niên, sau khi rời khỏi nhà của cô, cô cũng liền không tìm được anh. Mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều đang liều mạng muốn liên lạc với anh, thậm chí ngay cả công việc trong làng giải trí của mình cũng bỏ qua, rất nhiều quảng cáo và thông báo đều đẩy xuống, chỉ là vì tìm được anh, nhưng chung quy lại không làm nên chuyện gì. Cả đêm cô đều không thể ngủ say, luôn sợ hãi Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên tro tàn lại cháy, lại tiêu sái cùng một chỗ lần nữa.
Cô không cách nào khiến cho Thẩm Lương Niên hết hy vọng, cho nên cô nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến làm cho Cảnh Hảo Hảo hết hy vọng.
Cô sẽ không cho tình yêu của bọn họ có bất kỳ cơ hội sống lại nào.
Cho nên, Kiều Ôn Noãn tiếp tục nhìn Cảnh Hảo Hảo nói: “Có lẽ cô không biết đi, thật ra tin nhắn Thẩm Lương Niên nói muốn dẫn cô bỏ trốn kia, thật ra cũng là do tôi gửi, ai biết, cô lại có thể ngây ngốc tin tưởng, thật sự chạy tới sân bay chờ anh ấy.”
Lúc Kiều Ôn Noãn nói tới đây, tươi cười trên mặt đặc biệt sáng lạn, chỉ là lời nói từ trong miệng cô ta, làm cho Cảnh Hảo Hảo cảm giác được một cỗ ác ý giống như rắn rết: “Hảo Hảo, tôi rất muốn hỏi một câu, cô ngốc nghếch ở sân bay đợi Lương Niên mấy tiếng như vậy, cuối cùng lại nhìn thấy ảnh anh ấy và tôi nằm ở trên một cái giường, lúc ấy đáy lòng của cô là cảm giác như thế nào?”
Nếu đổi lại lúc trước, Cảnh Hảo Hảo thật sự sẽ không hề nghi ngờ lựa chọn tin tưởng Thẩm Lương Niên, nhưng hiện tại, giữa anh và cô, càng chạy càng xa, thay đổi nhiều lắm, đến ngay cả tín nhiệm này, cũng trở nên lung lay sắp đổ.
Thậm chí, trong đầu cô, đều hiện ra ý niệm tin tưởng lời nói của Kiều Ôn Noãn, khó trách Thẩm Lương Niên dùng là số điện thoại xa lạ gửi tin nhắn cho cô, khó trách ngày đó Thẩm Lương Niên lỡ hẹn...... Hóa ra, đây hết thảy, đều là một tuồng kịch do Kiều Ôn Noãn tự biên tự diễn.
Mà cô, chính là kẻ ngốc nhất trong vở tuồng này.