TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo không biết rốt cuộc mình đi bao lâu rồi, chỉ cảm thấy bước chân càng ngày càng nặng, cả người lạnh đến sắp kết thành khối băng, đột nhiên bên tai của cô, liền truyền đến tiếng cười vui vẻ, cô dậm chân, nhìn về phía âm thanh, xuyên qua hàng rào một căn biệt thự, cô nhìn thấy bên trong có hai đứa nhỏ năm sáu tuổi, trong tay cầm pháo hoa, chạy tới chạy lui vui cười trong tuyết.

Trên người bọn nhỏ mặc quần áo sáng rõ, rất xứng với tết âm lịch này, bọn chúng thoạt nhìn vô ưu vô lự, pháo hoa kia cũng xinh đẹp đến rối tinh rối mù.

Bọn nhỏ chơi chưa đến chốc lát, liền có một đôi vợ chồng đi tới, đưa bọn chúng vào nhà ngủ, hai đứa bé ném gậy pháo hoa chạy hết trong tay, trong miệng hô “Ba mẹ”, xông vào trong lòng đôi ba mẹ kia.

Đôi vợ chồng đó ôm lấy bọn nhỏ, hôn má hai đứa, vẻ mặt hạnh phúc.

Hình ảnh như vậy, thoạt nhìn tốt đẹp mà lại động lòng người.

Nháy mắt Cảnh Hảo Hảo liền dừng tại chỗ, nhìn chằm chằm gắt gao, mãi cho đến khi đôi vợ chồng kia mang theo bọn nhỏ, biến mất ở trong biệt thự, cô vẫn đứng ở tại chỗ ngây ngốc ngẩn người.

Hình ảnh người một nhà vừa rồi, cũng là tất cả mong đợi trong tương lai của cô.

Cô thầm nghĩ tìm một người thích hợp với mình, trôi qua cuộc sống thích hợp của mình, vô cùng đơn giản, bình an sống quãng đời còn lại.

Cô chưa từng nghĩ tới bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cũng không nghĩ tới bám vào người bề trên nào, nhưng cố tình, nguyện vọng đơn giản đến không thể đơn giản hơn của cô như vậy, trời cao lại không chịu thỏa mãn cô.

Cô không biết, rốt cuộc qua bao lâu anh mới thả cô, một năm, hai năm, năm năm, mười năm?

Thanh xuân của phụ nữ nhanh chóng lướt qua, nếu thật sự chờ đến mười năm, khi đó cô đã già rồi, làm sao còn có hạnh phúc đáng nói?

Cô không biết, vì sao Lương Thần  cứ cố tình tìm tới cô?

Cô cũng không hiểu được vì sao Lương Thần cứ muốn vây cô ở bên cạnh anh, cô từng sống vì chính mình, mà hiện tại, cô tựa hồ chỉ là đặc biệt sống để giải trí cho anh.

Càng bi ai là, đến cuối cùng, cô đã không thể quyết tuyệt như lúc ban đầu, lái xe đụng lên cây cột trên cầu vượt, hành động vĩ đại một lòng tìm chết.

Thậm chí cô - người từng chết qua một lần, lại có thể phát hiện, chính mình đã bắt đầu sợ chết.

Cảnh Hảo Hảo cũng không rõ vì sao mình lại đột nhiên trở nên thương cảm và tuyệt vọng như vậy, cô cảm thấy lúc này mình giống như là đứng ở trong bóng tối vô cùng vô tận, bốn phương tám hướng kín không kẽ hở, nhìn không thấy một tia ánh sáng.

Dù cho chỉ là một chút...... một chút thôi, cô cũng sẽ không biến như tuyệt vọng như bây giờ.

......

Lương Thần không dám lái xe quá nhanh, chỉ sợ không cẩn thận liền bỏ lỡ Cảnh Hảo Hảo, bên trong xe mở gió ấm, khi cửa kính xe phủ kín một tầng nước, anh liền dứt khoát hạ cửa kính xe xuống, vừa chậm rãi lái xe, vừa nhìn trái phải đi tìm Cảnh Hảo Hảo.

Gió vù vù chui vào trong xe từ cửa sổ, bông tuyết hỗn loạn, bay xuống tiến vào, thổi tay lái và mặt Lương Thần đều lạnh như băng.

Đáy lòng Lương Thần nhất thời càng hối hận, trời lạnh như thế, anh không nên ném cô ra, nếu thật có chẳng may nào......

Lương Thần nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, chỉ là lòng nóng như lửa đốt tìm kiếm Cảnh Hảo Hảo dọc theo từng tấc ngã tư đường.

Qua chưa đến chốc lát, Lương Thần nhìn thấy phía trước đứng ngây ngốc một bóng người, anh hơi tăng thêm chút tốc độ, sau đó đặt đèn xe ở trên người đó, anh mới phát hiện đó chính là Cảnh Hảo Hảo.

Trên tóc và quần áo của cô đều phủ kín bông tuyết, cô như là một pho tượng, đứng ở trong tuyết, vẫn không nhúc nhích nhìn biệt thự nhà người khác ngẩn người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi