TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Hiện tại Lương Thần lại vì đụng chạm như vậy, nháy mắt trở mặt, anh ghét nhìn chằm chằm một đôi tay trắng nõn đặt ở trên cánh tay mình, nói: “Cô có buồn nôn hay không.”

Tiểu thư bồi rượu tươi cười kiều diễm như đóa hoa nghe được câu này, trên mặt chớp mắt một cái liền trở nên xấu hổ, tay phẫn nộ khoát lên trên cánh tay Lương Thần, cố gắng cong khóe môi lên với Lương Thần, muốn cười một cái, hóa giải không khí, kết quả Lương Thần lại tới một câu: “Chưa học qua hai chữ rụt rè viết như thế nào sao!”

Sau đó Lương Thần liền hất rơi cánh tay của tiểu thư bồi rượu, sắc mặt trầm lãnh ngồi ở trên sô pha.

Trong phòng bao vờn quanh có tiết tấu nhạc DJ, đinh tai nhức óc, Lương Thần cảm thấy nó khiến mình đau đầu, cầm điều khiển từ xa, “bíp” tắt nhạc đi.

Trong nháy mắt trong phòng trở nên có chút yên tĩnh.

Lúc này Từ Dung mới cười buông ly rượu xuống, phất phất tay với tiểu thư bồi rượu ở một bên, ý bảo các cô rời đi.

“Làm sao vậy? Thoạt nhìn tâm tình không tốt.” Từ Dung rót cho Lương Thần một ly rượu, đẩy tới trước mặt anh.

Lương Thần không có hé răng, chỉ yên lặng giơ ly rượu lên, hung hăng rót vào trong bụng.

Chất lỏng cay độc, theo yết hầu cay đến đáy lòng, vừa nóng lại  kích thích.

Từ Dung nhìn Lương Thần trầm mặc không nói, câu môi cười cười: “Như thế nào? Cảnh Hảo Hảo vẫn là không có tin tức?”

Lương Thần ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Từ Dung, cầm lấy chai rượu, uống một ly tiếp một ly.

“Tôi nghe người trong công ty cậu nói, cậu đã không đi công ty vài ngày rồi, lúc công trình lớn ký lúc trước, gần đây cũng trì trệ không tiến, cứ như vậy nữa, chỉ sợ cậu phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”

Lúc này Lương Thần nhìn cũng không nhìn Từ Dung, như là hoàn toàn không có nghe được lời nói của anh, vẫn không ngừng uống rượu như trước.

Từ Dung cúi đầu, nặng nề nở nụ cười hai tiếng, rút điếu thuốc từ một bên ra, chậm rãi ngậm trong miệng, miễn cưỡng tựa vào trên sô pha, không rên một tiếng nhìn Lương Thần uống hết sạch hai chai rượu tây.

Lương Thần chỉ chỉ chuông phục vụ ở một bên, ý bảo Từ Dung tiếp tục gọi rượu.

“Mượn rượu tiêu sầu, cũng không phải là phong cách của cậu. A Thần, lý tính của cậu đâu?”

“Bớt nói nhảm, bảo cậu gọi rượu thì gọi đi.”

Từ Dung nhấn chuống phục vụ, nói:“Mang hai chai Royal Salute tới đây.”

Tắt chuông phục vụ, Từ Dung xoay qua, nhìn về phía Lương Thần.

Người đàn ông có thể bởi vì uống rượu mạnh, sắc mặt hơi có chút đỏ hồng, mí mắt hơi rũ xuống, lông mi thật dài như là hai cây quạt nhỏ, che giấu đôi mắt của anh, cầm nắp rượu trong tay, chán đến chết ngắm nghía.

Từ Dung cầm điếu thuốc, hút hai hơi, sau đó cầm một điếu thuốc, đưa cho Lương Thần: “Muốn hút hai hơi không?”

Lương Thần tiếp nhận điếu thuốc, Từ Dung tiến tới, châm thay anh.

Lương Thần chậm rãi phun một ngụm thuốc, mùi thuốc lá chậm rãi tản ra ở trong miệng.

Từ Dung ngồi ở một bên, sau khi nhìn khói mù lượn lờ, gương mặt tuấn mỹ bức người kia, đột nhiên nghĩa chánh ngôn từ mở miệng, nói: “A Thần, không phải tôi thích chõ mõm vào, tôi biết có thể lời nói của tôi, cậu không thích nghe, Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên nhận thức suốt mười năm, hiện tại Thẩm Lương Niên trật đường ray, khó chịu là Cảnh Hảo Hảo, nhưng khó chịu thì khó chịu, cũng không đại biểu cho cô ấy nhất định sẽ lựa chọn cậu. Hai ta từng cùng nhau trở về thành phố Giang Sơn từ Bắc Kinh, tôi tận mắt nhìn cậu làm như thế nào để tạo được tập đoàn Giang Sơn như bây giờ, đây là sa trường cậu chinh chiến được, kết quả hiện tại cậu suy sút như vậy, lúc này mới vài ngày, cậu đến cả công ty cũng không đi, chuyện gì trong đó cũng không quản, trước kia cậu cũng không phải như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi