TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Mấy ngày nay, anh vẫn luôn đang liều mạng nghĩ, rốt cuộc Cảnh Hảo Hảo đi nơi nào.

Vừa hỏi, Lương Thần vừa lấy di động của mình từ một bên ra, tìm tên trợ lý ở trên đó, bắt đầu gửi tin nhắn: [ Hảo Hảo liên hệ tôi, nhanh tra tín hiệu di động của cô ấy bây giờ, đến từ nơi nào.]

Lương Thần gửi tin nhắn xong, không có nghe được giọng nói của Cảnh Hảo Hảo, anh nhíu nhíu mày, nhẫn nại tính tình, tiếp tục hỏi một câu: “Hảo Hảo, em ở đâu?”

Cảnh Hảo Hảo há miệng, nhưng làm thế nào cũng không nghe ra tên trấn nhỏ của mình, cô dùng sức nuốt một chút nước miếng, gắt gao nắm chặt quyền đầu, giọng nói có chút lãnh đạm nói: “Tin tức trên mạng kia, là anh làm đi.”

Cô dùng ngữ khí khẳng định nói ra câu nghi vấn, trong giọng nói không có cảm xúc gì, lại làm cho tâm Lương Thần, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Anh gắt gao mím môi, ở trong não, vắt hết óc suy nghĩ giải thích như thế nào cho cô nghe, nhưng đáy lòng của anh, lại có một giọng nói nho nhỏ, đang nói với anh: Mày lại làm sai chuyện lần nữa, làm một chuyện đủ để cho cô có thể phủ định cả đời của anh.

Lương Thần dùng hết toàn lực không nhìn rơi đáy lòng sáng tỏ của mình.

Trước khi làm, anh chỉ biết, chính mình là sai, nhưng anh không có lựa chọn nào khác, thà rằng làm cho cô hận anh, anh cũng không muốn mất đi cô.

Trên thế giới này, tình cảm mãnh liệt có hai loại, trừ bỏ yêu, chính là hận, thật ra hận cũng có thể nhớ kỹ một người thật sâu, không phải sao?

Huống chi, ở đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, cô chưa từng hận qua bất luận kẻ nào, cho nên, anh có được phân tình cảm người khác chưa từng có qua được về cô, cũng có thể được coi như là một loại có được?

Lúc hai người đang trầm mặc không nói, một chiếc di động khác của Lương Thần đột nhiên ting ting một tiếng, anh khẩn cấp cúi đầu, nhìn tin nhắn gửi đến trên đó, viết tên một cái trấn nhỏ.

Lương Thần lập tức trở về tin nhắn: [Đặt một vé máy bay đến một sân bay gần trấn nhỏ đó nhất.]

Lương Thần gửi tin nhắn đi, nói với Cảnh Hảo Hảo trong điện thoại: “Hảo Hảo, chờ.”

Nói xong, Lương Thần liền chặt đứt điện thoại, trực tiếp khởi động xe, lái đến sân bay thành phố Giang Sơn.

......

Cảnh Hảo Hảo biết, ý tứ câu “Chờ” kia của Lương Thần, chính là hiện tại anh tìm đến cô.

Bản lĩnh của anh cũng thật đủ lớn, cô chỉ gọi một cú điện thoại qua, vài phút ngắn ngủn, anh liền có thể biết địa điểm chính xác hiện tại của cô.

Ban ngày Cảnh Hảo Hảo vẫn đi làm như cũ, cô nghĩ, nơi này cách thành phố Giang Sơn xa vạn dặm, giao thông không tiện lợi, cho dù Lương Thần tới đây, chỉ sợ cũng là ngày mai ngày mốt.

Cho nên, cô muốn cố gắng nắm chặt thời gian, vượt qua một đoạn thời gian.

Cảnh Hảo Hảo vừa làm việc tới trưa nhiệt tình đặc biệt tăng vọt, liên tục tiếp đãi vài khách hàng, đối đãi mỗi một người, đều là tươi cười đầy mặt dụng tâm đối đãi.

Tiểu Cẩm lại vô cùng ỉu xìu, tin tức xôn xao huyên náo đó, trong một đêm liền mai danh ẩn tích, như là chưa từng xuất hiện qua, làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể tìm ra. Ngay cả có người lưu ảnh chụp từ trên internet  muốn gửi ra, cũng bị xóa bỏ trong thời gian ngắn nhất, sau đó tài khoản bị phong tỏa.

Cảnh Hảo Hảo biết được hết thảy chân tướng, lại cười không nói với kêu rên của Tiểu Cẩm.

Giữa trưa, lại đến phiên Cảnh Hảo Hảo đi xuống lầu mua cơm trưa, lúc đi lên, Tiểu Cẩm nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo xa xa, liền khẩn cấp ồn ào nói: “Hảo Hảo, em đang chuẩn bị gọi điện thoại cho chị đấy, vừa rồi lão tổng của chúng ta tới đây tìm chị, nói chị đi văn phòng ông ta một chuyến.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi