TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

“Cô cút ngay cho tôi --” Lương Thần hung hăng quăng cánh tay bị y tá nhỏ nắm một chút, trực tiếp ném y tá nhỏ đến trên vách tường, sau đó phấn đấu quên mình như là một kẻ điên, vừa giẫm lại đạp.

Trong đầu anh hiện lên đều là hình ảnh Cảnh Hảo Hảo phá rơi đứa nhỏ của bọn họ, thế cho nên anh hoàn toàn quên gọi điện thoại cho viện trưởng bệnh viện, để ông ta lập tức thông báo cho người nơi này ngừng giải phẫu.

Vào lúc Lương Thần đạp sức cùng lực kiệt, cả người sắp mệt đến tê liệt ngã xuống, cửa phòng giải phẫu nặng nề liền được mở ra.

Hai chân Lương Thần đều là mềm nhũn, anh thở hổn hển, nhìn bác sĩ áo blouse trắng đứng ở trước mặt mình, còn chưa có mở miệng nói chuyện, chợt nghe được ông ta nói với người đi theo phía sau: “Chờ sau khi người giải phẫu giảm bớt đau đớn, kê cho cô ấy chút thuốc, nói cho cô ấy, ba ngày đầu tận lực đừng vận động kịch liệt, tốt nhất nằm trên giường nghỉ ngơi, gần đây cũng nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng thân thể của mình, dòng người giống như đẻ non, cần điều dưỡng thật tốt......”

Lời trong miệng bác sĩ còn chưa nói xong, Lương Thần giống như là một kẻ điên, đột nhiên liền vung cánh tay hung hăng đánh lên trên mặt bác sĩ.

Một cú đấm này của Lương Thần, quả thực chỉ dùng hết khí lực toàn thân, bác sĩ không hề phòng bị, cả người lảo đảo ra sau hai bước, liền ngã ngồi ở trên đất.

“Xin hỏi anh là ai, sao lại động thủ đánh người?”

“Nhanh gọi bảo vệ, còn thất thần cái gì.”

Bác sĩ trợ lý và nhân viên gây tê đi theo sau bác sĩ chủ trì bị một màn như vậy làm hoảng sợ, lập tức rống về phía y tá nhỏ đã sớm bị dọa ngốc đứng ở bên ngoài.

Y tá nhỏ trong nháy mắt hoàn hồn, không ngừng gật gật đầu, xoay thân chạy về phía thang máy.

Lương Thần lại hoàn toàn giống như là không có nghe thấy những người đó đang nói cái gì, cả người chợt bổ nhào lên người bác sĩ chủ trì đang ngồi trên đất, một tay bóp cổ ông ta, một tay nắm thành quyền, hướng về phía trên đầu anh, mặc kệ là mũi hay mắt, không lưu tình chút nào hung hăng đập lên.

......

Năm phút đồng hồ sau, bảo vệ đến.

Theo bảo vệ đến, còn có viện trưởng và các đại chủ nhiệm bệnh viện bị kinh động.

......

Viện trưởng nhận ra Lương Thần, nhìn nhìn nhân viên bị Lương Thần đánh cho mặt mũi bầm dập, giận mà không dám nói gì, chỉ dùng khuôn mặt tươi cười hỏi: “Lương tiên sinh, không biết, chỗ nào xuất hiện vấn đề.”

Vẻ mặt Lương Thần âm trầm đứng dậy, phủi quần áo trên người, liếc mắt nhìn viện trưởng một cái, vừa định mở miệng, lại nhìn thấy trong phòng giải phẫu đi ra một cô gái.

Lương Thần theo bản năng nhìn qua, sau đó cả người liền dừng lại.

Không phải Cảnh Hảo Hảo......

Anh nhíu nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía viện trưởng: “Giải phẩu của Cảnh Hảo Hảo, là ai làm?”

Viện trưởng lập tức nhìn về phía chủ nhiệm khoa phụ sản: “Không có nghe được Lương tiên sinh hỏi hả, còn không mau đi kiểm tra một chút.”

Chủ nhiệm khoa phụ sản run rẩy gật gật đầu, lập tức đưa cho thủ hạ của mình một ánh mắt, qua chưa đến nửa phút, một nữ y tá núp ở xa xa Lương Thần nói: “Cảnh tiểu thư thật là đến làm giải phẫu dòng người, nhưng lúc ở trước phòng giải phẫu, không biết vì cái gì, cô ấy đột nhiên xoay người bỏ chạy, sau đó đi tìm bác sĩ kê viên mifepristone, liền rời khỏi bệnh viện.”

Viên mifepristone?

Lương Thần nhíu mi tâm lại, Cảnh Hảo Hảo không có làm giải phẫu dòng người, hơn nữa lựa chọn thuốc phá?

Anh chợt quay đầu, nhìn chằm chằm nữ y tá hỏi: “Cô ấy lĩnh thuốc rời đi khi nào?”

“Chưa đến năm phút trước.”

Giọng nói nữ y tá còn chưa nói xong, ánh mắt sắc bén của Lương Thần bắn về phía một loạt bác sĩ khoa phụ sản đứng ở một bên: “Các người tốt nhất cầu nguyện cô ấy không có uống thuốc, nếu đứa nhỏ trong bụng cô ấy có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ phá hủy bệnh viện này!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi