TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Đã nói hôm nay đi lĩnh chứng.

Cảnh Hảo Hảo rầm rì giật giật ở trong chăn, có chút không tình nguyện.

Lương Thần vươn tay, túm túm chăn, hành động liên tiếp không ngừng như vậy của anh, ảnh hưởng nghiêm trọng giấc ngủ của Cảnh Hảo Hảo, làm cho tâm tình của cô không hờn giận ngồi dậy, trừng mắt liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, sau đó mượn gối đầu hung hăng nện ở trên người anh, nằm trở về tiếp tục ngủ lần nữa.

Gối đầu đó, giống nhau là nện vào trong lòng Lương Thần, làm cho thể xác và tinh thần anh sung sướng, anh đứng lên, đi vào phòng thay quần áo, chọn lựa quần áo ở bên trong nửa ngày, cuối cùng chọn một áo sơ mi màu đỏ, gia tăng thêm một màu sắc vui mừng vì hôm nay anh lĩnh chứng.

Vì phụ trợ càng thêm vui mừng, Lương Thần cũng cố ý cầm cho Cảnh Hảo Hảo một cái váy đỏ.

Tám giờ, rốt cục Cảnh Hảo Hảo kì kèo mè nhao bò dậy từ trên giường, mắt buồn ngủ mông lung đứng ở trong phòng tắm, sờ soạng trên bục rửa mặt nửa ngày, cũng không có đụng đến kem đánh răng.

Lương Thần vội vàng tiến lên, cầm bàn chải đánh răng của Cảnh Hảo Hảo, nặn kem đánh răng lên, đưa tới trong tay Cảnh Hảo Hảo, sau đó dựa ở cạnh cửa, nhìn Cảnh Hảo Hảo đánh răng.

Bữa sáng, Lương Thần ăn đặc biệt sốt ruột, còn thỉnh thoảng thúc giục Cảnh Hảo Hảo, không đến tám giờ rưỡi, hai người liền xuất phát đi cục dân chính.

Lúc đến cục dân chính thành phố Giang Sơn, mới chín giờ mười lăm phút, cách thời gian nhân viên cục dân chính đi làm, còn có mười lăm phút.

Lương Thần dừng xe ổn, tự mình vòng đến bên phía Cảnh Hảo Hảo, kéo cửa xe ra, chờ Cảnh Hảo Hảo xuống xe, tiện tay đóng khóa cửa xe lại, sau đó liền kéo thắt lưng Cảnh Hảo Hảo, đi trước cửa cục dân chính chờ.

Chín giờ rưỡi, cục dân chính đúng giờ làm việc.

Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đi vàođi chụp ảnh trước.

Chụp cho bọn họ, là một thợ chụp ảnh già của cục dân chính, chứng kiến không biết bao nhiêu đôi tình nhân kết làm vợ chồng của thành phố Giang Sơn, lúc nhắm ngay tiêu cự, thợ chụp ảnh già còn nhắc nhở hai người dựa vào gần một chút.

“Tách tách” Một tiếng, tựa như một giấc mộng, một đạo ánh sáng hiện lên, đầu óc Cảnh Hảo Hảo  hơi có chút trống rỗng, không đợi cô phản ứng kịp, thợ chụp ảnh già đã  đưa cho bọn họ mấy tấm ảnh chụp.

Trên ảnh chụp nam tuấn nữ mĩ, liền giống như là một hồi mộng đẹp trong cuộc sống phù phiếm nhất, xinh đẹp không biết hình dung như thế nào.

Lương Thần nhìn chằm chằm ảnh chụp kia, thất thần hồi lâu, mới dắt tay Cảnh Hảo Hảo, đi đến bàn đăng ký.

Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới phát hiện, trong lòng bàn tay Lương Thần, lại có thể ướt sũng.

Anh lại toát mồ hôi?

Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông, phát hiện gương mặt anh, kéo căng chặt chẽ, cánh môi cũng dùng sức mím lại, như là đang cố ý che dấu nội tâm khẩn trương của mình. Nhưng đáy mắt anh, sáng rỡ kinh người.

Ngồi ở trước bàn đăng ký, nhân viên công tác đưa cho hai người bọn họ, mỗi người một phần tư liệu: “Điền thông tin của các người vào.”

Lương Thần dẫn đầu mở ra, không có dừng lại cầm lấy bút, bắt đầu điền soạt soạt soạt.

Cảnh Hảo Hảo vốn không khẩn trương, không biết vì sao lại ở trong nháy mắt này, đột nhiên hiện lên một tầng khẩn trương, cô bình ổn hô hấp của mình một chút, mới cúi đầu, hạ bút viết chữ.

Một kiểu chữ rồng bay phượng múa, khí phách bức người.

Một kiểu chữ xinh đẹp tinh tế, khéo léo linh lung.

Đợi sau khi điền xong, Lương Thần trước kiểm tra thông tin hai người một lần, xác nhận không có lầm, sau đó ký tên ở trên tư liệu.

Nhân viên công tác cầm thông tin hai người điền, đánh lách cách ở trong máy vi tính hồi lâu, sau đó cầm hai bản màu đỏ bỏ vào chỗ máy đánh chữ, thanh âm lộp bộp vang lên.

Tiếng máy đánh chữ, rất tiết tấu, như là một bài hát, đập vào trong lòng mềm mại của Lương Thần từng chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi